Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 206: Kế sách công tâm (1)

- Tại sao trên thế giới này chỉ có tôi sống như kẻ thừa thải như vậy?
- Thật ra có rất nhiều người cũng giống như chú, nhưng họ chỉ thích thể hiện mặt tốt. Khi chú cảm thấy cô độc, có lẽ người khác còn cô độc hơn.
- Vậy tại sao chỉ có tôi sống vất vả như vậy?
- Mỗi người đều có nỗi khổ của mình, chỉ là chưa đến bờ vực sụp đổ nên chưa muốn lấy ra nói thôi. Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nếu mình không chống đỡ thì không ai có thể giúp mình chống đỡ đây.
Cao Đại Vĩ không tin:
- Cậu đưa ra một ví dụ!
- Chú tôi vào ngày sinh nhật, đuổi theo xe phun nước khóc cả chặng đường.
- Tại sao?
Giang Cần mím môi:
- Bởi vì hôm đó, chỉ có xe phun nước hát chúc mừng sinh nhật hắn.
- Mẹ kiếp…
- Nào, lên một ly. - Giang Cần bưng ly rượu lên.
Cao Đại Vĩ dường như nhìn thấy cảnh mình đuổi theo xe phun nước trên đường, lập tức không nhịn được:
- Bản thân tôi thì không sao, nhưng anh bạn, cậu nói cha mẹ tôi biết chuyện này sẽ khó chịu như thế nào?
- Cao ca, họ sẽ chỉ buồn vì anh sống không tốt, chứ sẽ không buồn vì anh đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
- Nhưng tôi, tôi hơn bốn mươi tuổi ngay cả con cũng không có!
- Ngay cả bản thân mà chúng ta cũng không lo được, sinh con ra để chịu tội sao? Trên thế giới có mấy tỷ nhân khẩu, chuyện chủng tộc sinh sôi nảy nở không đến phiên chúng ta.
Sinh con để chịu tội, nghe được câu này, Cao Đại Vĩ càng không nhịn được.
Tiệm trà sữa của Cao Đại Vĩ không phải loại cửa hàng nhỏ như Hỉ Điềm, mà là một cửa hàng lớn bốn năm mươi mét vuông, bên trong có khu nghỉ ngơi, còn có phòng vệ sinh, ngoài ra còn có một nhà kho diện tích không nhỏ, đây cũng là nguyên nhân vì sao quán trà sữa này lại được săn đón như vậy.
Lúc Giang Cần và Cao Đại Vĩ nâng ly cạn chén, ngoài cửa đã tụ tập không ít người.
Có mấy hộ kinh doanh cũng muốn đàm phán giá cả.
Có mấy người bạn tốt đến thăm Cao Đại Vĩ.
Chỉ là cửa của tiệm trà sữa đã bị Giang Cần khóa trái, cho nên không ai vào được, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Nửa giờ sau, Giang Cần mở cửa tiệm, đi ra trong ánh mắt kinh ngạc, cũng đứng trên bậc thềm thở phào nhẹ nhõm.
- Ông chủ, sao rồi? Đàm phán thành công không?
Lúc này Ngụy Lan Lan cũng bước xuống xe, ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Cần.
- Ký xong, cô cầm hợp đồng về đi.
Giang Cần đưa hợp đồng cho cô, đi dọc theo con đường nhỏ vào trong bóng đêm, cũng thuận tay mở cúc áo ra, để gió đêm có thể luồn vào trong ngực.
Ngụy Lan Lan nhận lấy hợp đồng sửng sốt một chút, sau đó lập tức mở ra kiểm tra một lần, sau khi xác định xong chữ ký phía sau, đáy lòng đầy rẫy kinh ngạc.
Cao Đại Vĩ là người thế nào, cô không thể rõ ràng hơn, dù sao tổ tiếp thị các cô đã gọi điện thoại ba ngày rồi nhưng ngay cả một xu tiền cũng không giảm được.
Một tên lưu manh như vậy, thật sự bị ông chủ thuyết phục được?
Cùng lúc đó, trong tiệm trà sữa Gặp Gỡ truyền ra tiếng khóc nức nở, trong thanh âm tràn ngập chua xót không thể nói thành lời của người trưởng thành. Người đứng vây xem ở bên ngoài nghe được, đều mắt to trừng mắt nhỏ.
- Tình huống gì?
- Hình như là nói chuyện đến phát khóc.
Trong tiếng nghị luận, thương hộ phụ cận đến đàm phán giá cả và bạn bè đến thăm Cao Đại Vĩ đều đi vào, phát hiện lúc này Cao Đại Vĩ đang bưng chén rượu, nước mắt rơi như mưa, nhưng trong biểu tình rõ ràng có thêm vài phần thoải mái.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người nhịn không được nhìn nhau, trong ánh mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Một thằng nhóc chưa đến hai mươi, nói chuyện với một ông chú nóng nảy hơn bốn mươi tuổi và làm cho lão phát khóc?
Chúng ta không nói khoảng cách tuổi tác hay gì đó, chỉ riêng kinh nghiệm nhân sinh và tầm nhìn cũng đã không thể so sánh, làm thế nào có thể trò chuyện thành như vậy, nói đùa đi?
Đương nhiên, cũng có thương hộ phụ cận không phục, cảm thấy chuyện uống rượu ký hợp đồng này có vấn đề rất lớn.
Bởi vì nếu đối phương ký hợp đồng trong trạng thái say rượu, vậy cho dù chữ ký trên hợp đồng có nghiêm chỉnh cũng không có bất kỳ hiệu quả pháp lý nào.
Nhưng chờ sau khi bọn họ đi vào lại phát hiện, hai chai rượu kia chỉ mới uống một nửa, chai còn lại thậm chí còn không mở, được niêm phong kín mít.
Hóa ra say rượu chưa bao giờ là rượu, mà là câu chuyện.
- Cao Đại Vĩ, anh không sao chứ?
- Không có việc gì, tôi nghĩ thông suốt rồi. Ngày mai về quê thăm cha mẹ, kéo dài thêm nữa cũng không còn ý nghĩa, tiệm trà sữa tôi cũng đã bán lại, các người đều giải tán đi.
Cùng lúc đó, Giang Cần đi tới ngồi xuống một cái ghế dài cách đó không xa, tuy rằng chỉ uống mấy ly, nhưng sau khi thấm miệng lại cảm thấy mùi rượu trong miệng rất nồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận