Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 395: Một tiếng nghĩa mẫu, đường rộng thênh thang

- Mẹ, hôm nay con không đi thư viện nữa, đi núi Ngũ An dự lễ hội.
- Đi đi đi đi, chơi vui vẻ, chơi điên rồi mới về nhà nhé! - Viên Hữu Cầm dặn dò một câu.
Giang Cần cảm nhận được tình thương nồng đậm của mẹ, vừa gật đầu vừa ra cửa, sau đó lái xe đón tiểu phú bà, lại đến giao lộ phía trước đón Quách Tử Hàng.
Mấy ngày gần đây, lão Quách nhàn rỗi ủ thành mốc ở nhà, lại bởi vì một con rồng cho nên về nhà muộn, không được chào đón, vừa nhận được triệu hoán của Giang Cần liền hì hì đến.
- Nghĩa phụ, bạn học Phùng, chào buổi sáng.
- Lão Quách, thắt dây an toàn, hôm nay đi núi Ngũ An, giúp đỡ quầy canh dê của Dương Thụ An.
Giang Cần dặn dò một tiếng, đạp chân ga, mang theo hai người một đường xóc nảy, cuối cùng đi tới chân núi Ngũ An.
Bây giờ vẫn là buổi sáng, nồi canh cỡ lớn bốc lên sương trắng cuồn cuộn, trước quầy hàng của Dương Thụ An đã có vài người ngồi, đang uống canh dê nóng hầm hập, chống đỡ rét lạnh của mùa đông này.
Bên cạnh, một tấm PVC cỡ lớn đang đứng lặng, mặt trên viết vị trí của các chi nhánh của quán canh dê, trông rất bắt mắt.
Giang Cần đậu xe ở chân núi, nắm tay tiểu phú bà, lại gọi Quách Tử Hàng, ba người leo lên núi, cuối cùng đi tới trước quầy hàng của Dương Thụ An.
- Chú, chú đến rồi à?
- A, thẩm cũng tới à? Hoan nghênh hoan nghênh!
Dương Thụ An lập tức chuyển bàn ghế tới, nhiệt tình giống như một tên chó săn.
Giang Cần cau mày, thầm nghĩ tên này muốn tiền lì xì đến nghiện rồi à, mẹ nó, sao lại cưỡng ép ghép đôi như vậy, cứ mở miệng là chú thím, cậu không biết làm như thế sẽ bỏ lỡ bao lì xì lớn của chú cậu sao?
- Mọi người đứng đây một lát, tôi qua sát vách nhìn xem.
Giang Cần nhìn sang bên cạnh vài lần, xoay người đi tới quầy hàng bên cạnh, đưa điếu thuốc tới, sau đó bắt đầu trò chuyện với chủ quán.
Hội chùa núi Ngũ An đã bắt đầu từ hôm qua, kéo dài năm ngày, bọn họ đã xem như tới tương đối muộn. Những chủ quán đã bày sạp này sẽ có rất nhiều kinh nghiệm, một điếu thuốc lại chả đáng là gì, nhưng tìm hiểu tình báo trước một chút lại tốt rất nhiều.
Cùng lúc đó, Quách Tử Hàng kéo Dương Thụ An qua một bên, hạ giọng mở miệng:
- Lão Dương, vừa rồi cậu không có gánh nặng tâm lý sao?
- Gánh nặng tâm lý gì? - Dương Thụ An vẻ mặt mơ hồ.
- Tôi gọi Giang Cần là nghĩa phụ thì được, nhưng gọi bạn học Phùng là nghĩa mẫu lại thật sự không mở miệng ra được, sao cậu lại có thể tự nhiên như vậy?
Dương Thụ An vỗ vỗ bả vai Quách Tử Hàng, miệng ra câu chữ thấm thía:
- Lão Quách, đừng có đặt nặng vấn đề xưng hô như vậy, gọi một lần đi, có tiền lì xì, thơm lừng.
Quách Tử Hàng hít sâu một hơi, do dự một lúc lâu mới đưa ra quyết định trọng đại.
Lúc này Giang Cần đã kết thúc cuộc trò chuyện với đại ca bán bún thịt bò sát vách, hỏi rõ thời gian có lưu lượng khách lớn nhất, lúc trở về, Phùng Nam Thư đã lấy ví tiền ra, đưa cho Quách Tử Hàng một tờ tiền in hình ngài Mao mới tinh.
Giang Cần khó hiểu nhìn bọn họ một cái, thầm nghĩ đây là làm cái quỷ gì?
Sau một lúc lâu, mặt trời từ từ mọc lên phía sau núi, tia nắng ban mai rải rác khắp nơi, nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, người đến hội chùa cũng bắt đầu nhiều hơn.
Giống như Dương Thụ An đã nói, bạn học cũ đến hội chùa quả thực không ít, có giao tình, gọi tên nhau, không hô tên nhưng biết mặt, tất cả đều lục tục lộ diện trong đám đông.
Dù sao cũng là kỳ nghỉ đông, sinh viên rời nhà nửa năm, ra ngoài thấy chuyện đời, sau khi về nhà bị kiềm chế, hoạt động dễ dàng gặp bạn học cũ như này tất nhiên là phải tham gia.
Chải tóc thành dáng vẻ người lớn, mặc một bộ trang phục đẹp trai, gặp được bạn học cũ vui vẻ hàn huyên một lúc, vậy không đẹp sao?
Trên thực tế, rất nhiều người đến với tâm lý cá nhân, muốn ra vẻ một cách mượt mà và thoải mái.
Nhưng mỗi khi có người đi tới quầy canh dê Dương thị, nhìn thấy ánh trăng trong trẻo lạnh lùng Phùng Nam Thư đang nhu thuận đứng thẳng, ánh mắt thì dõi theo Giang Cần, tất cả đều nhịn không được mà hô to một tiếng mẹ nó, đầu ngửa ra sau, nhất thời cảm thấy mình bị phun.
- Tôi nhìn lầm rồi phải không? Phùng Nam Thư?
- Cậu không nhìn lầm, là thế giới này sai rồi.
- Vì sao Phùng Nam Thư lại đứng sau sạp hàng của Dương Thụ An? Họ có họ hàng?
- Cậu không thấy Giang Cần sao? Mùa hè năm ngoái, Dương Thụ An từng nói trong nhóm, Giang Cần đầu tư vào quán canh dê nhà cậu ta.
- Ý của cậu là, Phùng Nam Thư là đi theo Giang Cần?
- Ừm.
- Mẹ nó, thì ra không phải thế giới này sai, là thế giới này điên rồi…
- Chẳng lẽ tin đồn lưu truyền trong kỳ nghỉ Quốc khánh kia là thật?
Bạn cần đăng nhập để bình luận