Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 694: Giang học trưởng lái xe Audi ?! (2)

- Đúng rồi, còn một chuyện nữa, lúc chúng ta mở rộng Hỉ Điềm phải có một sản phẩm hoặc một dòng sản phẩm ăn khách, chị có cao kiến gì không?
- Tôi thấy trà sữa khoai môn của Cao Đại Vĩ bán rất chạy, nhưng một số khách lại nói nó quá ngọt, cho nên tôi đã cải tiến thành một phiên bản khác ít đường hơn, còn cho hương hoa hồng vào để trà sữa thơm hơn, ông chủ thấy sao?
Giang Cần gật gù:
- Được đấy, tôi không thích uống trà sữa mấy, nếu chị thấy ổn thì cứ áp dụng xem sao.
Phòng Tiểu Tuyền mím môi dưới:
- Ông chủ, tôi mong cậu có thể uống thử xem sao, nếu ngay cả người không thích uống trà sữa như cậu mà cũng thấy ngon thì tôi sẽ cảm thấy tự tin hơn nhiều.
- Ừ cũng đúng.
Sau khi tiễn Phòng Tiểu Tuyền, Giang Cần đi tới trước quầy gọi món gõ gõ xuống bàn:
- Tiểu Cao, cho tôi một cốc trà sữa khoai môn hoa hồng.
Hắn vừa dứt lời thì gần đó truyền ra hai tiếng khúc khích, Giang Cần quay đầu lại thì thấy hóa ra là học muội khóa dưới không có gì lạ đã từng giúp hắn vứt rác ở sân thể dục hôm trước, vì vậy hắn cũng nở nụ cười hiền từ lại với cô.
Tề Kỳ và Quan Văn Tư cũng tới để mua trà sữa.
Bởi vì không cô gái nào có thể từ chối được trà sữa, và càng không có cô gái nào có thể từ chối được Hỉ Điềm.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng có thể gặp được Giang Cần ở đây, càng không ngờ được hắn sẽ tự đi mua trà sữa khoai môn hoa hồng.
Loại trà sữa này là sản phẩm mới được ra mắt của Hỉ Điềm, ở trong trường được bán vô cùng đắt khách, còn được người bán hàng quảng cáo là món mà nữ thần trường chắc chắn sẽ gọi. Nhưng một nam sinh đi mua trà sữa khoai môn hoa hồng thì lại nghe hơi mắc cười.
Lái xe điện hồng nhạt, thích uống vị trà sữa mà con gái hay uống. Trời ạ, vị học trưởng này đúng là khiến người ta mắc cười đến hạn hán lời luôn.
- Giang nam thần thích uống trà sữa vị khoai môn hoa hồng, đúng là hú hồn thật chứ.
Quan Văn Tư thì thầm một câu.
Tề Kỳ không nhịn được bật cười:
- Trông hơi ẻo lả nhỉ, mà cậu đừng gọi anh ấy là nam thần nữa, mình nổi cả da gà da vịt rồi đây này.
- Nhưng mọi người đều khen anh ấy là nam thần.
- Nếu có mắt thẩm mỹ tí thì đều thấy là chưa chạm tới ngưỡng đẹp trai đâu, làm sao mà coi là nam thần được?
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Cao Văn Tuệ đã pha xong trà sữa khoai môn hoa hồng và đưa nó cho Giang Cần. Tề Kỳ thấy Giang Cần chỉ cầm ly trà sữa rồi đi thì ngây người:
- Ủa không đúng, anh ấy chưa trả tiền mà!
Giọng của nữ thần tân sinh này hơi to, khiến cho khách hàng cả quán đều quay lại nhìn.
Cao Văn Tuệ nghe xong cũng ngớ người, rồi sau đó cô cũng đập mạnh tay xuống bàn nói:
- Đúng rồi đấy ông chủ, cậu đã trả tiền đâu mà đi!
- Tôi đồng ý không trừ lương tháng này của cô nên cô lại láo nháo đúng không? - Giang Cần quay đầu liếc Cao Văn Tuệ một cái.
- Tôi đùa tý không được à.
Cao Văn Tuệ cười tủm tỉm đi tiễn Giang Cần, sau đó quay đầu lại nói với các khách đang chờ lấy đồ uống:
- Đó là ông chủ quán tôi, tính tình hơi thất thường, đã khiến mọi người chê cười rồi.
Nghe tới đây, các khách hàng trong tiệm liền quay sang nhìn Quan Văn Tư và Tề Kỳ. Hai cô gái thấy vậy thì hơi bối rối, ngơ ngác hồi lâu mà vẫn chưa phản ứng lại được.
Hồi nãy còn cười người ta uống trà sữa khoai môn hoa hồng trông cứ ẻo lả, hóa ra người ta lại là chủ tiệm trà sữa Hỉ Điềm.
Nhưng sao Giang Cần lại là chủ tiệm của Hỉ Điềm được chứ?
Tiệm trà sữa này đang nổi khắp thành phố, hơn nữa còn tuyên bố rằng vì đảm bảo về khẩu vị nên sẽ không sang nhượng quyền cho bất kỳ ai cả. Hắn là một sinh viên thì sao có thể là ông chủ của Hỉ Điềm được cơ chứ?
Một lúc sau, Tề Kỳ và Quan Văn Tư đi ra cửa, nhìn lên biển hiệu đang treo đằng trước, phía dưới biển có một hàng chữ số ghi NO.001. Nói trắng ra thì đây là chi nhánh 1 của Hỉ Điềm.
- Không phải chứ, hay đây là Hỉ Điềm nhái? - Quan Văn Tư nói ra suy đoán của bản thân.
Tề Kỳ nghe xong thấy cũng hợp lý:
- Ừa, nói không chừng thấy tiệm của người ta trong nội thành nổi quá nên lén mở một tiệm giả trong trường cũng nên.
- Nhưng dù là giả thì cũng phải chi rất nhiều tiền để mở đúng không?
- Tiệm giả đâu cần trả phí sang nhượng đâu, chỉ mở quán trà sữa thôi thì cũng chả mất bao nhiêu, hơn nữa tiệm này cũng bé tí, lại còn hình tam giác nữa chứ.
Tề Kỳ đứng bên đường, khoanh tay phân tích một thôi một hồi, cũng rất ra dáng một nữ thần nghiêm nghị. Thế nhưng khi cô vừa nói xong thì nghe thấy tiếng động cơ xe hơi vang lên từ phía sau.
Tề Kỳ tưởng là mình đã chắn đường người ta nên quay người nép vào một bên, ai ngờ nhận ra có một chiếc Audi bóng loáng màu đen đang đỗ trước mặt mình, hơn nữa còn là bản A6 đời mới nhất, thông qua kính chắn gió trong suốt có thể lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận