Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1411: Đúng là con rể tôi? (1)

Phùng Thế Vinh im lặng một lúc: "Mấy năm nay tôi ở nước ngoài, Nam Thư học đại học trong nước, tôi không rõ lắm về chuyện tình cảm của con bé. Nhưng tôi nghĩ chuyện này không thể nào."
"Nhưng bà xã tôi tận mắt chứng kiến mà."
Thái Minh ngồi xuống ghế: "Hôm thứ Hai, bà xã tôi đến nhà anh chơi mạt chược, thấy con gái anh dẫn bạn trai về. Ban đầu cô ấy không biết là ai, nhưng sau đó xem tin tức mới biết, đó là chủ tịch của Multi-group."
Phùng Thế Vinh trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Tin gì?"
"Hội nghị Internet, doanh nhân trẻ Giang Cần, trước ống kính nói mình không quan tâm đến tiền."
Nghe xong, Phùng Thế Vinh dựa vào ghế im lặng rất lâu, mắt nhìn chằm chằm vào lịch bàn, mãi không rời.
Thứ Hai tuần trước là ngày đầu tiên của hội nghị Internet, tối hôm đó, ông ta nhờ tổng giám đốc Xiaomi giúp sắp xếp một buổi ăn tối với Giang tổng của Multi-group.
Nhưng khi ông ta đến, Lưu tổng của Kinh Đông lại nói, Giang tổng phải đi gặp một trưởng bối, không thể đến.
Mà Thái Minh lại nói rằng, bà xã y thấy con gái dẫn chủ tịch của Multi-group đến nhà.
Nghĩa là, đêm đó người mà ông ta mong đợi, lại với tư cách con rể đến nhà ông ta, trong khi ông ta coi trọng công việc hơn nên đã bỏ lỡ.
Trên đời có chuyện gì hoang đường như vậy không?
Dù nghe Thái Minh xác nhận, Phùng Thế Vinh vẫn thấy khó tin.
"Có khi nào nhầm lẫn không?"
"Không thể nào, tối hôm đó, bạn trai của con gái anh cùng vợ tôi còn ngồi ăn chung. Trong lúc đó, họ nói về Giờ Cơm. Nền tảng đó chẳng phải do cháu trai của vợ anh quản lý sao? Hình như cậu ta đã bày tỏ ý kiến rằng nếu Multi-group ra tay, Giờ Cơm sẽ không trụ nổi ba ngày."
Thái Minh nhún vai: "Thấy chưa, Giờ Cơm biến mất rồi."
Phùng Thế Vinh vẫn không thể hiểu: "Điều tôi thắc mắc nhất là chuyện này, nếu thực sự là người một nhà, tại sao lại thành ra thế này?"
"Phùng tổng, đây là chuyện gia đình anh, tôi không thể trả lời câu hỏi này."
Phùng Thế Vinh cảm thấy đầu óc mình rối bời, liền cầm áo khoác bước ra khỏi văn phòng.
Suốt những năm ở nước ngoài, ông ta luôn nhờ Phùng Thế Hoa và Tần Tĩnh Thu chăm sóc con gái. Trong những chuyện này, họ nên biết nhiều hơn.
Phùng Thế Vinh bước vào thang máy, đầu óc tạm thời sáng suốt hơn, tim đập loạn nhịp.
Chủ tịch của Multi-group là bạn trai của Nam Thư? Là con rể của ông ta?
Nếu chuyện này được xác nhận, tương lai của Tư Bản Cự Phong sẽ có một người dẫn đường tuyệt vời.
Phùng Thế Vinh không thể kiềm chế, nhanh chóng chạy đến bãi đỗ xe, rồi lên xe.
Nhưng ngay khi ông ta ngồi xuống, quyển sách "Ở rể tuyệt thế kiêu ngạo với trời" ở ghế sau bất ngờ đập vào mắt, biểu cảm của Phùng Thế Vinh đột ngột thay đổi, như nhận ra điều gì đó, ông ta nhìn lên chú Cung, đầu óc hiện lên nhiều hình ảnh.
"Ở rể tuyệt thế là gì?"
"Chính là một thanh niên ba không: không tiền, không nhà, không xe, kết hôn vào nhà giàu, nhưng thực ra cậu ta còn giàu hơn cả nhà đó. Ông chủ, ông nghĩ gì về ở rể tuyệt thế?"
"Chẳng phải đều là bịa đặt sao?"
"Nếu là thật thì sao?"
Phùng Thế Vinh nhìn chằm chằm vào bìa sách rất lâu, rồi đờ đẫn nhìn chú Cung.
Chú Cung cũng nhìn thấy gương mặt Phùng Thế Vinh qua gương chiếu hậu, liền nghiêm mặt, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, học theo cô chủ, giả vờ ngây ngô.
"Chú Cung, bạn trai của Nam Thư là Giang Cần, chuyện này chú biết từ lâu rồi phải không?"
Chú Cung há hốc miệng:
"Ông cũng biết rồi sao?"
Phùng Thế Vinh lập tức trợn to mắt:
"Chuyện quan trọng như vậy tại sao chú không nói với tôi?"
Chú Cung ngập ngừng một chút rồi nói:
"Tôi nghĩ nếu ông quan tâm đến cô chủ thì sớm muộn gì cũng biết thôi, không cần ai phải nói. Tôi cũng thấy lạ, rõ ràng mọi người không hề giấu giếm, vậy mà ông lại không biết suốt thời gian qua."
Niềm vui của Phùng Thế Vinh bỗng chốc tan biến một nửa: "Tôi vừa tiếp quản Phùng Thế, dạo này bận rộn suốt."
"Bốn năm trước, Phùng Thế do bà hai quản lý, một lần bà đưa cô chủ đi học đại học, trên đường gặp con rể. Khi đó cô chủ không muốn ai biết, tôi liền tăng tốc, vội lướt qua cậu ấy!"
Giọng chú Cung vang lên trong xe: "Nhưng ông đoán xem? Khi cô chủ vừa xuống xe, bà hai đột nhiên hỏi tôi, người bên đường có phải là Giang Cần không."
Phùng Thế Vinh mím môi, hơi nhíu mày.
"Bà hai cũng bận rộn như ông, nhưng bà ấy biết con rể là ai."
Chú Cung ngừng một lát rồi nói tiếp:
"Còn con rể, cậu ấy cũng từ thương trường mà chiến đấu gian khổ mới có được thành quả như hôm nay. Nhưng mỗi lần đi công tác, cậu ấy đều dành thêm thời gian cho cô chủ. Ông chủ, con rể nói ông chắc chắn không bận bằng cậu ấy."
Không gian bãi đỗ xe tối mờ, giọng chú Cung già nua, trầm ổn và chậm rãi, cuối cùng ngưng lại.
Phùng Thế Vinh ngồi ở ghế sau, im lặng rất lâu không nói gì.
Ông ta còn đang chờ gặp mặt chàng rể từ trên trời rơi xuống này, mong cầu một tương lai tươi sáng cho Phùng Thế, nhưng nghe lời chú Cung nói, Giang Cần dường như rất không hài lòng với ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận