Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 501: Số tiền tài trợ này không hề lỗ chút nào (1)

Trong lòng Hà Ích Quân lập tức thoải mái hơn nhiều, thầm nghĩ như thế này mới đúng chứ, một mình cậu thắng hai lần thì sao gọi là cả hai cùng có lợi được, phải là cả hai bên cùng thắng mới đúng là cùng có lợi chứ!
- Giang tổng, hôm nay cùng nhau đi ăn tối đi, nếm thử hương vị của nhà hàng lẩu bên tôi!
- Thôi để cuối tuần đi, bây giờ tôi phải về trường luyện cơ bụng.
Chiều thứ năm, mặt trời ấm áp điềm tĩnh, nhà máy quảng cáo Thịnh Thị gọi điện thoại tới, thông báo vật liệu của Giang Cần đã được chế tác xong và đang vận chuyển đến. Tiếp đó, Trang Tư Ngọc nhận được điện thoại của Giang Cần, cô triệu tập số lượng lớn thành viên Hội Sinh viên đến sân thể dục dọn dẹp.
Các nhóm như đánh bài, yêu đương, chơi ma sói, tất cả đều được mời ra ngoài.
Sau đó, từng chiếc xe tải đến từ quảng cáo Thịnh Thị chạy vào Đại học Lâm Xuyên, theo thứ tự lần lượt dừng lại ở vị trí đông nam tây bắc và bục chủ tịch.
Thùng xe mở ra, từng đợt công nhân đi xuống, tất cả đều mặc trang phục công nhân màu xanh, dùng tốc độ cực nhanh để dỡ hàng.
Nhìn thấy cảnh này, hơn hai mươi thành viên của Hội Sinh viên hai mặt nhìn nhau, da đầu có cảm giác tê tê.
Nói thật, khi nhận được thông báo của Trang Tư Ngọc, bọn họ vốn là không muốn đến, bởi vì không cần hỏi cũng biết, lần này nhất định là phải làm việc.
Thậm chí có người còn thay quần áo vốn định đem đi giặt, còn nhét thêm hai cái bao tay vải màu trắng vào trong túi.
Nhưng bây giờ nhìn những công nhân tay chân lanh lẹ này, bọn họ phát hiện mình hình như không cần làm việc.
- Bao gồm cả chế tác và lắp đặt, không biết tốn bao nhiêu tiền nhỉ?
- Không biết, nhưng chắc chắn là đắt lắm.
- Kinh doanh đúng là có tiền, một mình bao trọn cả sân thể dục, quá kiêu ngạo.
Người của Hội Sinh viên bàn luận xôn xao, hiển nhiên đã biết người từng châm chọc Đàm Thế Bằng trong phòng họp và còn tuyên bố muốn tài trợ hội thao là ai.
Giang Cần, ngôi sao khởi nghiệp của Đại học Lâm Xuyên, ông chủ của Zhihu và Multi-group, là cha đẻ một tay sáng lập ra cuộc thi tuyển chọn hoa khôi của bốn trường.
Sau khi những danh tính này được hé lộ, người của Hội Sinh viên cũng hiểu vì sao người này lại có thái độ không khách sáo với hội phó Hội Sinh viên như vậy.
Bởi vì đừng nói là hội phó, dù là hội trưởng thì cũng không sánh bằng bất kì một thân phận nào của Giang Cần.
Khi đám người còn không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng đấy nói chuyện phiếm, thì một bóng người chạy xe điện màu hồng đột nhiên xuất hiện trên sân bãi, hắn nhanh như chớp bước lên bục phát biểu.
Sau khi nhìn kĩ, đám người mới phát hiện ra người đến chính là Giang Cần.
Má ơi, thật là quá lẳng lơ, lại còn màu hồng phấn nữa...
Hơn hai mươi người nhìn chằm chằm hắn, nhìn hắn chạy xe lượn quanh sân bãi hai vòng, ném cho người dỡ hàng mấy bao thuốc, cuối cùng mới thong thả đến trước mặt bọn họ.
- Học đệ, xe của cậu đâu?
- Không phải gần đây đang có đợt tuyên truyền giảm thiểu khí thải bảo vệ môi trường sao? Tôi cũng hưởng ứng lời kêu gọi và hành động xanh. Đây là tinh thần trách nhiệm của tôi với tư cách là một doanh nhân vì nhân dân.
Khóe miệng Trang Tư Ngọc hơi co giật, trong lòng thầm nhủ người học đệ này thật lợi, lời nói xã giao trang trọng và nghiêm túc chỉ cần há miệng là ra.
Giang Cần đúng là thuận mồm bịa chuyện, bởi vì từ khi tiểu phú bà học được cách chạy xe điện, thì cô chỉ cần không có tiết học là sẽ đến tìm hắn, sau đó dùng vẻ mặt lạnh lùng bảo hắn chạy xe chở cô đi chơi.
Cô thích ngồi ở phía sau túm lấy góc áo Giang Cần, sau đó cùng hắn lượn qua lượn lại quanh con đường bên bờ hồ mãi không chán.
Cũng bởi vậy nên Giang Cần chạy xe điện riết thành quen, thậm chí còn quên luôn mình còn có một chiếc Audi.
Hơn nữa, vì để phòng chống cháy nổ, ký túc xá không cho phép sạc xe điện trong phòng, thế là chiếc xe màu hồng này thường được sạc ở 208, lúc này mới bị hắn chạy ra ngoài.
- Năm xe vật liệu, cả chế tạo và lắp đặt, tổng hết bao nhiêu?
Ngay lúc này, phó hội trưởng Hội Sinh viên Đàm Thế Bằng không nhịn được tò mò mà chỉ vào những công nhân kia hỏi.
- Không biết.
Giang Cần lắc đầu.
- Không biết?
- Chúng tôi và xưởng quảng cáo Thịnh Thị là quan hệ hợp tác lâu năm, bình thường đơn đặt hàng số lượng lớn giống như này đều là làm trước kết toán sau. Bằng ca không cần đau lòng, đều là chút tiền lẻ.
Nghe câu Bằng ca này, Đàm Thế Bằng nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn về nơi khác không nói thêm gì nữa.
Giang Cần cười nhăn răng, cảm thấy lúc nên ra vẻ giàu có quả nhiên nên ra vẻ, dù sao hiệu trưởng Trương cũng không có ở đây, khóc than không có ý nghĩa.
Thời gian qua đi, một tấm bảng nhựa PVC cao hơn hai mét được dựng lên ở bên phải bục chủ tịch, trên tấm nền màu vàng sáng có biểu ngữ chính của Hội thao Mùa xuân Đại học Lâm Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận