Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1073: Sự chấn động của 180 triệu (1)

"Các anh cùng lớp với anh Giang Cần trong truyền thuyết đúng không? Tính cách của anh ấy thế nào?"
"Không tốt, quá kiêu ngạo."
"Ồ, đó không phải giống nhân vật tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình mà em hay đọc sao? Có cơ hội giới thiệu bọn em gặp anh ấy không?"
"Tôi nói là hắn không coi ai ra gì."
"Chỉ có kẻ nghèo mới bị gọi là không coi ai ra gì, anh Giang Cần như thế chỉ có thể gọi là từ trên cao nhìn xuống."
Người nói ra lời này là một nữ sinh năm nhất của Học viện Sinh học, ánh mắt lấp lánh vẻ hứng thú.
Nói đến từ trên cao nhìn xuống, một cô gái đeo kính bên cạnh không nhịn được đỏ mặt, tự hỏi ai trên ai dưới, thật là không biết xấu hổ.
Bốn chàng trai độc thân hoàn toàn mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù sao họ vừa trở lại trường, ai lại đê tiện đi xem thời khoá biểu như Tào thiếu gia kia cơ chứ.
Trang Thần nhếch môi: "Cái gì mà tổng tài bá đạo, chỉ là bề ngoài hào nhoáng mà thôi, thực tế cậu ta lãi hay lỗ chỉ mình cậu ta biết, tôi kể cho mọi người nghe một bí mật, cậu ta có một chiếc Audi nhưng rất hiếm khi lái, cả ngày đi xe đạp điện, mọi người đoán xem có phải cậu ta tiếc tiền đổ xăng không?"
Đàn em khóa dưới nhìn nụ cười giễu cợt của y, bỗng chốc ngây ra, không nói lời nào, mở điện thoại truy cập trang web chính thức, đặt trước mặt mọi người.
Trang Thần nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc, sau đó không nói gì nữa, giữ im lặng cho đến khi buổi liên hoan kết thúc.
Cô gái đối diện thi thoảng liếc y một cái, ánh mắt có chút khinh bỉ, y cũng làm như không thấy, giả vờ như có người nhắn tin cho mình, sau đó mở trang nhắc nhở nợ cước 10086, ấn loạn lên khung trả lời, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
"Tôi có cảm giác như mình đang thay Giang Cần tán gái vậy, lão Tả, cậu thấy tóc tôi có xanh không?"
"Không sao, không rõ lắm đâu, quen dần đi, đó là màu của sức khỏe mà."
"Đù má, người giàu cả đánh rắm cũng thơm!"
Trương Quảng Phát mắng chửi một hồi rồi dừng bước trước cửa căng tin: "Đồ ở quầy nước bán đắt quá, lúc nãy tôi còn chưa nỡ gọi, bây giờ bụng bắt đầu kêu rồi, chúng ta vào ăn cơm đi."
Trang Thần lấy điện thoại ra: "Tôi gọi cho Thuần Thuần một tiếng, cô ấy cũng vừa về trường, chưa kịp ăn cơm."
"Cậu gọi cô ấy à? Giang Cần là thần tượng của cô ấy đấy, chắc chắn cả bữa cô ấy sẽ nói về Giang Cần với cậu, cậu nghe chưa đủ à? Nghiện luôn rồi à?"
"Thuần Thuần không phải là người như vậy, cô ấy không chỉ vì tiền mà ngưỡng mộ một người đâu, đó chính là lý do tôi thích cô ấy. Cô ấy ngưỡng mộ Giang Cần thực ra là vì hồi năm nhất, Giang Cần đã giả vờ giúp đỡ một bà lão bên ngoài trường học mà thôi."
Trương Quảng Phát và Tả Bách Cường nhìn nhau, trong lòng nghĩ thôi xong, người này sừng mọc dài ngoẵng rồi còn mạnh miệng!
Trong lúc Trang Thần nói chuyện, y đã gửi tin nhắn cho Giản Thuần, rồi cùng bạn cùng phòng chờ đợi, khoảng mười phút sau, tin nhắn của Giản Thuần mới trả lời.
"Tớ không ăn nữa, cậu ăn đi."
"Đừng vì lo lắng về vóc dáng mà bỏ bữa tối chứ, như vậy dạ dày sẽ đói lả, sẽ có người đau lòng cho cậu."
Bây giờ Trang Thần cũng thay đổi cách nghĩ, không còn thẳng thắn như trước nữa, đắc ý đánh chữ "có người", thực ra là ám chỉ bản thân mình.
Trương Quảng Phát tiến lại gần: "Tới chưa?"
"Ừm, chúng tôi đang thảo luận vấn đề ăn gì."
Trang Thần ôm điện thoại tránh ánh mắt của y, tiếp tục gõ phím: "Cậu ăn gì? Tớ sẽ gọi trước cho cậu, bây giờ đúng giờ ăn cơm, căng tin khá đông, như vậy cậu không cần phải xếp hàng nữa."
Đây cũng là một kỹ thuật nói chuyện, thường thì khi cuộc trò chuyện đã đi đến việc hôm nay ăn gì, đối phương dù không muốn đến cũng sẽ cảm thấy không tiện từ chối. Đây là bài học mà y đã rút ra trong kỳ nghỉ đông.
Ba phút sau, câu trả lời của Giản Thuần mới xuất hiện trong khung chat.
"Nam thần của tớ vừa gọi vốn được 180 triệu, cả ký túc xá đều đang bàn tán về cậu ấy, tớ không thể rời đi, cậu cứ ăn trước đi."
Trang Thần mặt không biểu cảm, cất điện thoại, lấy thẻ cơm ra: "Hay là... chúng ta ăn trước đi."
Trương Quảng Phát liếc nhìn y một cái: "Cậu không định đợi Giản Thuần à?"
"Cô ấy còn phải trang điểm mới đến gặp, phụ nữ thật sự rắc rối quá, nếu chỉ là mình tôi thì thôi, bọn cậu đã đói lắm rồi, không đợi nữa."
Trương Quảng Phát sững sờ một chốc, mắt hơi mở to, trong lòng nghĩ Trang ca của tôi thật sự đã trưởng thành rồi, qua một năm lại lớn thêm một tuổi, quả nhiên chín chắn hơn năm ngoái nhiều.
Trang Thần cười gượng, nuốt nỗi đắng cay, cầm thẻ cơm đi về phía quầy, nhưng mới đi được vài bước đã đứng sững lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận