Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 572: Đón chàng trai của cô đi rồi (1)

Nhưng điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là cuộc đối thoại của hắn với Sở Ti Kỳ có vấn đề, không phải bảo Giang Cần không thích Sở Ti Kỳ à? Nhưng sao Giang Cần lại nói là Sở Ti Kỳ từ chối mình?
- Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cuối cùng là ai theo đuổi ai.
Ăn xong cơm chiều, Giang Cần đi trước tính tiền, mà Chủ nhiệm Cố lại qua một bên dò hỏi vấn đề bản thân tò mò nhất.
- Hồi cấp ba, Giang Cần từng theo đuổi Ti Kỳ nhưng Ti Kỳ không đồng ý, sau khi lên đại học thì Ti Kỳ lại hối hận. - Vương Tuệ Như không nhịn được mà bổ sung một câu.
Diêu Tuấn Kiệt sửng sốt một chút, mắt gã bỗng sáng lên:
- Đậu má, không ngờ người anh em này lại là một simp chúa, ha ha ha, còn tưởng là nam thần gì chứ, đụ má, cười chết mất thôi.
Cố Xuân Lôi trừng mắt với gã một cái rồi quay qua nhìn Sở Ti Kỳ:
- Rốt cuộc là em có thích Giang Cần không? Nếu em chỉ hối hận khi thấy thành công của em ấy thì đó không gọi là thích.
- Em thích cậu ấy mà, chỉ là em hiểu ra quá muộn thôi…
- Vậy nên Giang Cần mới chơi trò lùi lại để tiến lên? Chọn cô gái khác để yêu đương? - Cố Xuân Lôi cảm thấy bản thân đã đoán được tám chín phần mười rồi.
Thời cấp ba, Giang Cần từng theo đuổi Sở Ti Kỳ nhưng vì Sở Ti Kỳ luôn do dự nên Giang Cần chọn buông tay và đến với người con gái khác, tới giờ thì bị trồng cả cổ dâu tây, kết quả Sở Ti Kỳ lại hối hận.
Này… Này thì khó rồi.
Diêu Tuấn Kiệt méo miệng liếc qua Giang Cần đang đứng ở cửa:
- Cũng bình thường mà, không theo đuổi được thì buông bỏ cũng là một loại lựa chọn, không chiếm được xinh đẹp nhất thì tìm xinh đẹp nhì, cũng coi như cậu ta thông minh.
Vương Tuệ Như: …
Tư Tuệ Dĩnh: …
Nhưng đúng lúc này trên đường cái bỗng xuất hiện một cái xe máy điện màu hồng nhạt đang tiến về phía bọn họ, một cô gái xinh đẹp tuyệt thế thu hút ánh mắt của những người ở đó ngay lập tức.
Cô mặc một chiếc áo phông ngắn tay in hình con nai, tóc buộc đuôi ngựa, đôi mắt lạnh lùng như ánh trăng, cô xuyên qua màn đêm khiến đường phố ầm ĩ bỗng biến thành phông nền cho cô gái trong khoảnh khắc này.
Sau đó chiếc xe máy điện hồng nhạt từ từ dừng lại, thiếu nữ ngây ngốc nhìn về phía Giang Cần, lông mi thon dài bị đèn đường nhuộm thành màu vàng kim lung linh rực rỡ, xinh đẹp quá đáng.
- Đi nhanh vậy làm gì? Không sợ ngã à?
- Mình sai rồi, lần sau mình còn dám.
Bóng đêm dần đặc hơn, nhưng vì hai bên đường đều sáng đèn nên hiệu quả thị giác không khác ban ngày là bao.
Ở nơi đó, trừ Vương Tuệ Như và Sở Ti Kỳ ra thì mọi người đều trở nên ngây dại ngay khi chiếc xe dừng lại.
Vì Phùng Nam Thư mang lại cảm giác như từ trong tranh vẽ bước ra, làn da trắng muốt như sương như tuyết, cánh môi hồng hào căng mọng, lông mi mảnh dài cong vút. Chắc chắn người họa sĩ kia đã dành cho cô những ngũ quan xinh đẹp nhất thế giới này, thì mới có thể khiến cô đẹp không tì vết như bây giờ.
Cặp mắt là xinh đẹp nhất, vừa linh động vừa trong vắt, dạt dào không chút vẩn đục.
Bọn họ liếc mắt một cái, hai cái rồi ba cái, khó có thể nhìn thẳng vì biểu cảm lạnh lùng như băng sương của cô, nhưng dù chỉ là liếc vội một cái thì cũng đủ để khiến người khác chấn kinh vì độ đẹp ấy.
- Giang Cần, trông bọn họ thật ngốc. - Phùng Nam Thư nói thầm một câu với vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng.
Giang Cần bị biểu cảm nghiêm túc của cô chọc cười thành tiếng:
- Cậu ngốc như vậy mà còn không biết xấu hổ đi nói người khác ngốc à?
Tiểu phú bà trở mặt ngay lập tức:
- Cậu mau lên xe đi để mình đèo về, cậu xem, trời sắp tối đen rồi.
- Cậu biết đèo không đấy?
- Mình không biết, hay là cậu lái xe đèo mình về đi được không? - Lông mi Phùng Nam Thư khẽ run lên.
Giang Cần muốn để tiểu phú bà rèn luyện một chút nên đã lắc đầu:
- Trên đường này có nhiều người đi bộ lắm, với cả mình còn uống rượu, lái xe còn không được thì nói gì tới chuyện đèo cậu, cậu quên vụ Giản Thuần đâm phải cụ già rồi à?
- Vậy sau này cậu không được uống rượu nữa.
- Ấy, cậu học được chiêu cấm bạn tốt uống rượu rồi à, sao không học cái tốt mà toàn học cái xấu vậy tiểu ác ma này.
Giang Cần xắn quần lên rồi leo lên xe điện, sau khi ngồi yên ổn thì vòng tay ra trước nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của Phùng Nam Thư, còn cơ bụng sắp có mùi thì dán sát lên mông cô, sau đó mới vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Tuy cái xe điện này là mua cho tiểu phú bà, nhưng mỗi khi hai người ở cạnh nhau là gần như lúc nào Giang Cần cũng là người lái, cho nên đối với bọn họ đây là một tư thế hoàn toàn mới.
Tiểu phú bà được ôm đột ngột, cô bị choáng váng một lúc rồi vui vẻ nói:
- Giang Cần, sau này cậu vẫn nên ra ngoài uống nhiều rượu chút đi.
Theo chiếc xe điện mini màu hồng nhạt lắc lư khởi động. Thiếu nữ như tiên nữ hạ phàm mang theo sự lạnh lùng và linh động của mình biến mất trước mắt mọi người, đương nhiên cũng mang theo cả gấu chó mặc vest kia nữa, chỉ để lại sự vội vàng như bọt biển từ ảo ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận