Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 309: Đại ca thật ngưu

- Được, một ván phân thắng thua, nếu cậu thua, phải gọi tôi một tiếng đại ca!
- Ai gọi ai còn chưa chắc đâu.
Giang Cần mặt không thay đổi vươn tay ra, về số, đạp mạnh chân ga khiến cho tiếng động cơ gầm vang một cách điên cuồng, giống như một con dã thú phát ra âm thanh kinh hoàng trước khi vồ lấy thức ăn.
Nghe thấy âm thanh này, bầu không khí căng thẳng lập tức dâng cao.
Tay Lưu Thiên Qua giữ vô lăng, bàn tay ấn chặt vào cần số, mắt nhìn về phía đèn tín hiệu phía trước, dưới lòng bàn chân đã vận sức chờ xuất phát.
Tào Quảng Vũ cũng hồi hộp theo, y thắt dây an toàn cho Đinh Tuyết, lại thắt luôn dây an toàn cho mình, toàn bộ phần lưng dán sát vào chỗ ngồi, y có cảm giác như thế chiến sắp diễn ra.
Xét về tính năng xe, A6 tuyệt đối dẫn động bốn bánh mạnh hơn Volkswage, nhưng tuyệt đối không có ai có thể áp đảo đối phương, xét cho cùng tốc độ của Volkswagen không hề chậm.
Hơn nữa, nhường ra ba giây có ảnh hưởng rất lớn tới thắng thua cuối cùng, Lưu Thiên Qua cảm thấy mình sẽ thắng.
Một giây sau, đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc Volkswagen gầm rú lao đi, mà chiếc Audi vẫn dừng nguyên tại chỗ, thân xe cũng ngừng rung lắc.
- Lão Giang, mau đuổi theo đi!
- Con mẹ nó cậu đã học bằng lái chưa đấy, trước cửa trường học, vận tốc tối đa là ba mươi, tôi là công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp đấy!
Giang Cần vào số và chậm rãi ung dung cất bước:
- Đọc hai bản manga thì coi mình là Fujiwara Takumi rồi hả? Luật giao thông là đồ trang trí à, quá trẻ con, ngu xuẩn.
- ?
Dưới màn đêm, chiếc Audi màu đen thong thả chạy, thậm chí còn nhường đường cho một học sinh trên đường, sau đó đến chỗ ngã ba thì rẽ bên trái, tiến vào Đại học Lâm Xuyên.
Tào Quảng Vũ trợn tròn mắt, trong lòng tự nhủ Giang cậu ấy đúng là chơi bẩn không ai bằng, cậu đâu có định so kèo với ai đâu.
Đinh Tuyết lại là có chút lo lắng:
- Bọn họ lái nhanh như vậy không có vấn đề gì chứ?
- Không đâu, trên con đường này có vô số đèn xanh đèn đỏ, Lưu Thiên Qua cũng không phải đồ ngốc, thấy tình thế không ổn chắc chắn sẽ giảm tốc độ, mà trên đường Nhà máy Dệt may có cảnh sát giao thông, nhiều lắm là phạt chút tiền, trừ ít điểm mà thôi.
Tào Quảng Vũ chép miệng một cái:
- Vậy chẳng phải chúng ta sẽ thua sao?
Giang Cần cười một tiếng:
- Thua thì thua, gọi một tiếng đại ca thì có gì mà ngượng ngùng, tôi là người làm ăn, cũng không phải Khổng Ất Kỷ.
- Giải thích, Khổng Ất Kỷ là một nhân vật trong truyện ngắn của Lỗ Tấn, là một nhà nho lỗi thời, lập dị, nghèo nàn nhưng lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, đến mức sự nghiêm nghị đó biến thành trò cười của người khác. Hết giải thích.
- Trâu bò.
- Lão Tào, cậu phải nhớ kỹ, mặt mũi là thứ không đáng giá tiền nhất trên thế giới này.
Đinh Tuyết im lặng nửa ngày, sau đó nhéo Tào Quảng Vũ một cái:
- Về sau anh học theo Giang Cần một ít, khiêm tốn điệu thấp một chút.
Tào Quảng Vũ ngượng ngùng cười một tiếng:
- Anh biết, kỹ năng trang bức của anh đều là học từ cậu ấy.
- Người ta cũng không nói mình là phú nhị đại mỗi ngày, về sau anh cũng phải bớt đi cho em!
- Nhưng... Nhưng anh thật sự là phú nhị đại mà.
Vừa dứt lời, điện thoại của Đinh Tuyết bỗng nhiên vang lên, người gọi điện thoại đến chính là Khúc Nhã Đình, nhưng giọng nói bên trong lại là Lưu Thiên Qua, nghe có vẻ rất đắc ý.
Y nói “Giang Cần, cậu thua”.
Giang Cần nói “Đại ca, anh thật trâu bò, lần sau gặp lại tôi sẽ châm thuốc cho anh”.
Đối phương im lặng hồi lâu, cuối cùng cúp điện thoại mà không nhiều lời thêm bất cứ một chữ nào nữa.
Ký túc xá nữ của Viện Y học tương đối gần cổng chính, Giang Cần đưa Đinh Tuyết về trước, lão Tào còn chưa xà nẹo đủ cũng xuống xe theo.
Sau đó, Giang Cần chậm rãi đi tới lầu dưới ký túc xá nữ của Học viện Tài chính, tiểu phú bà không muốn đi, nấn ná trong xe rất lâu mới xuống xe.
- Hả?
Giang Cần vốn định về 208, nhưng lại phát hiện Phùng Nam Thư quên không cầm túi xách về.
Bọn họ đi từ nhà tắm đến Thực Vi Thiên, nửa đường không về ký túc xá, cho nên đồ đạc đều ở trên xe.
Giang Cần im lặng nửa ngày mới mở ra nhìn một chút, bên trong có bộ đồ lót hai mảnh cô vừa thay, màu trắng, có gắn một chiếc nơ bướm đáng yêu, phía dưới món kia còn in hình một con mèo đang gừ.
Có đôi khi tư tưởng của con người không bị ảnh hưởng bởi ý thức chủ quan.
Giống như khoảnh khắc này, trong đầu của hắn lập tức hiện lên hiệu quả của hai món đồ này khi mặc lên người.
- Thật đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận