Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 494: Giờ còn kịp không? (2)

Cứ như vậy, hai cô gái rời khỏi Vạn Chúng, về tới phòng thuê, trong ánh mắt vẫn còn vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Lương Tiêu vừa mới tỉnh ngủ, dụi mắt đi ra:
- Phỏng vấn thế nào rồi?
- Thứ tư tuần sau sẽ đến vòng hai. - Trương Du mở miệng nói.
- Ha ha, một công ty mới mà cũng dám phỏng vấn hai vòng, kiêu ngạo thật chứ, tiền lương thì sao, được một ngàn năm không?
Trương Du liếc nhìn cô một cái:
- Lương cơ bản không trách nhiệm là hai ngàn, trích phần trăm và cơ cấu tiền thưởng sẽ được công bố ở vòng hai.
Lương Tiêu đang cười lạnh, sau khi nghe xong lập tức sững người:
- Thật hay giả vậy? Nói cách khác, nếu các cậu được nhận, về sau tiền lương khởi bước chính là hai ngàn?
- Ừm.
- Không thể nào, có phải các cậu nghe lộn hay không?
Trương Du lắc đầu:
- Đặng Viện hỏi nhiều lần, chính là không KPI hai ngàn.
Lương Tiêu mím môi trầm mặc một lúc lâu, sau đó vung tay nhỏ:
- Công ty này chắc chẳng trụ được lâu đâu, hai cậu cẩn thận kẻo bị lừa.
- Công ty đó mở ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại Vạn Chúng, nghe nói ông chủ công ty và ông chủ Vạn Chúng là bạn bè, uy tín hẳn là không tệ.
- Là Vạn Chúng ở trung tâm thành phố ấy hả?
Trương Du mặt không chút thay đổi gật đầu:
- Đúng vậy, về sau làm việc mệt mỏi còn có thể xuống ăn lẩu, mua quần áo, đi dạo phố.
Lương Tiêu trầm mặc một chút:
- Bây giờ còn có thể đi phỏng vấn không?
- Cái đó mình chịu.
Ở Vạn Chúng, phỏng vấn liên tục được tiến hành. Giang Cần buông lỏng tay chân, hoàn toàn giao cho Bảo Văn Bình và Nhạc Trúc đi làm, lắc người trở thành vung tay chưởng quỹ.
Mức lương hắn đưa ra đủ hậu hĩnh, không sợ không tuyển được nhân viên phù hợp.
- Các anh em, tôi đã đăng ký tham gia hội thao rồi, nội dung chạy 1000 mét nam!
Ba giờ chiều, Nhâm Tự Cường từ tòa nhà dạy học trở về ký túc xá, y hào hứng muốn lôi kéo mọi người cùng đi sân thể dục luyện tập, khuôn mặt không tuấn tú tràn ngập kích động.
Hội thao mùa xuân Lâm Đại sắp đến giờ khai mạc, muốn lộ diện, muốn kiếm tín chỉ, về cơ bản đều đã báo danh xong.
Hai tháng nay, từ tổ chức thi đấu quảng bá, lừa một cái văn phòng, rồi tổ chức tuyển dụng, Giang Cần cảm giác thân thể lại trở về trạng thái nửa khỏe mạnh, vì thế cũng đi theo đến sân thể dục, định rèn luyện một chút.
Cơ thể là vốn liếng của cách mạng, nhân cơ hội này rèn luyện cơ bụng tám múi đi.
Đến lúc đó tìm một góc vắng người, vén áo lên cho Phùng Nam Thư xem, nhưng chỉ được phép nhìn không được phép sờ, làm cho cô thèm chết, khiến cô ngày nào cũng nguyện giơ chân.
Nhưng lý tưởng rất hoàn hảo, còn thực tế lại thường rất đau đớn.
Vừa vào sân thể dục, bộ tứ ai nấy đều cảm thấy mình là siêu Saiyan, nhưng chạy chưa được hai vòng đã không trụ nổi, cuối cùng tất cả đều ngồi bên đường thở hồng hộc.
- Không được, mẹ nó, quá mệt, dừng một chút đi!
Giang Cần miệng đầy dơ bẩn.
Tào Quảng Vũ cũng mệt như chó chết, ngồi xổm bên đường nói gì cũng không chạy nữa:
- Tôi thà nằm liệt ở ký túc xá còn hơn là ở đây chết vì mệt.
Nhâm Tự Cường vẫn đang cắn răng chịu đựng:
- Các cậu cũng quá hư rồi!
- Không phải vấn đề hư hay không hư, là kỳ huấn luyện quân sự đã qua lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tôi tiếp xúc với lượng vận động lớn như này.
- Đúng, quá đột nhiên, ngay cả Ultraman cũng không chịu nổi.
Chu Siêu chân ngắn, lúc này mới chậm rãi chạy tới:
- Đậu xanh, cái này thật là muốn mạng. Lão Nhâm cậu là trúng tà sao? Tại sao lại đăng ký chạy cự ly dài một ngàn mét?
Nhâm Tự Cường hé miệng:
- Lúc đi học lại tôi đã nói rồi, tôi muốn tìm đối tượng, Hội thao là một cơ hội rất tốt để thể hiện bản thân, sao tôi có thể bỏ qua được?
- Tham gia hội thao là có thể tìm được đối tượng, ngủ tư thế nào mà có thể mơ được như vậy?
- Giành được hạng nhất là được. Tôi đã điều tra rồi, năm ngoái quán quân chạy cự ly dài một năm đổi bốn người bạn gái, chính là vì thể chất tốt!
Giang Cần nhìn Nhâm Tự Cường một cái:
- Lão Nhâm, nếu như cậu thật sự muốn tìm đối tượng cũng không cần phải liều mạng như vậy, chờ học kỳ sau tân sinh tới, lừa gạt học muội còn khỏe hơn thế này.
Nhâm Tự Cường suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng:
- Được rồi. Thực ra cũng không chỉ là vì tìm bạn gái, cậu xem tôi vừa không đẹp trai, lại còn bị rớt môn, về mặt thể thao cũng không tốt, vậy không phải là một kẻ vô dụng sao?
- Có đạo lý, vậy cậu từ từ mà luyện.
Giang Cần nhất định không chạy nữa, ngồi dưới đất chừng mười mấy phút, sau khi nghỉ đủ rồi thì đi ra khỏi sân vận động, đón làn gió mát lành đi tới căn cứ khởi nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận