Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 701: Thế này chẳng phải sẽ khiến Phùng Nam Thư chết mê chết mệt sao? (1)

Chiều cao cũng được, đường nét thanh thoát, nhưng nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa thì Giang Cần cũng không hề liên quan tí tẹo nào với bốn chữ “nam thần tỏa sáng” trong lời nói của Tưởng Điềm và Tống Tình Tình.
Chính sự chênh lệch này đã khiến người của Học viện Tài chính luôn thấy khó hiểu và không đồng tình.
Ví dụ điển hình nhất chính là Tề Kỳ và Quan Văn Tư, vì không đồng ý Giang Cần giống nam thần, cho nên hai người đã tự sinh ra ấn tượng riêng về Giang Cần dựa trên những gì bản thân thấy và cảm nhận.
Vừa xoàng vừa phèn, lại còn tự tin tới mức khiến người khác thấy buồn cười.
Nhưng khi các cô thấy Giang Cần lái Audi bằng một tay thì “những ấn tượng phù hợp với quan sát của bản thân” đã sụp đổ một lần nữa.
Người ta vừa có tiền vừa lái xe Audi, lại còn kinh doanh quán trà sữa nhỏ ở trong trường nữa, những thông tin này ập tới khiến bạn không thể đánh giá người ta vừa xoàng vừa phèn được nữa. Lái Audi mà còn phèn, điên à?
Mà ấn tượng người ta phèn này từ đâu ra vậy?
Là do một hôm ở dưới sân tòa kí túc xá nữ, bọn họ nhìn thấy Giang Cần lái một chiếc xe điện màu hồng kiểu nữ đến.
Nhưng người ta có xe Audi, người ta chỉ tạm thời không dùng xe của bản thân mà chọn lái xe điện thôi, đừng nói người ta phèn, người ta thậm chí còn đang hưởng ứng lời kêu gọi tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường nữa kìa.
Đúng vậy, có tiền thì nhan sắc cũng chỉ là cái đinh, đặc biệt là lúc nhìn thấy Giang Cần ngồi trên xe Audi, Tề Kỳ thấy gọi hắn là nam thần cũng không ngoa.
Đặc biệt là khi Quan Văn Tư kể chuyện này cho bọn họ thì mọi người đều đồng tình nhất trí cho rằng Giang học trưởng lắm tiền này cũng là nam thần ở một mức độ nào đó.
Nhưng mọi người đã bỏ qua một điểm, khi Tưởng Điềm và Tống Tình Tình miêu tả Giang Cần không chỉ dùng hai chữ nam thần đơn giản này, mà còn thêm một tính từ tỏa sáng ở vế sau nữa.
Nhưng tỏa sáng nghĩa là sao?
Một người có tiền thực sự có thể nổi bật hơn những người có cùng nhan sắc khác, nhưng nếu bạn nói đẹp trai bùng nổ, đẹp trai đến mức tỏa sáng thì vẫn khiến người khác thấy bạn nói quá, có tiền cũng không thể nói bừa được.
Không phải Lý Bạch đã từng nói rồi sao: “Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý, khiến ta chẳng được mặt mày tươi.”
Cho tới giây phút ngày hôm nay, khi nhìn thấy Giang Cần mặc âu phục, đi giày da trên sóng truyền hình, đối mặt với hàng ngàn thương nhân Lâm Xuyên, trong từng lời nói đều là phương pháp thúc đẩy sự phát triển kinh tế của một thành phố, từng cái nhấc tay đều để ký kết những hợp đồng vài trăm nghìn, thậm chí vài triệu tệ, thì mọi người đều bắt đầu hiểu thế nào là nam thần tỏa sáng.
Tỏa sáng ở đây không phải là hắn có gì, mà là hắn làm gì.
Giống như hắn đang ở trên sân khấu lúc này, hào hoa phong nhã, ánh mắt thăm thẳm, vô thức nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng tự tin và mạnh mẽ.
- Tớ vừa nhận ra Tưởng học tỷ và Tống học tỷ không hề nói dối, Giang học trưởng thực sự đang tỏa sáng này.
- Tớ đột nhiên cảm thấy những anh chàng đẹp trai dựa vào nhan sắc kia so với Giang Cần cũng chả đẹp tới vậy, ngược lại còn lùn hơn anh ấy 1 cái đầu nữa.
- Ôi mẹ ơi, đừng nói là con gái các cậu, đến cả con trai như tớ cũng thấy anh ấy quá đỗi đẹp trai, đẹp trai quá đi mất.
- Ồ, tớ hiểu rồi, chẳng trách những món đồ mà Giang học trưởng chụp ở sân tập đều của Zhihu, lúc đầu tớ còn tưởng anh ấy là nhân viên của Zhihu nữa chứ.
- Thế thì có thể hiểu tại sao chủ tịch Đàm lại nịnh nọt Giang Cần như vậy rồi, anh ấy đã là sinh viên năm tư, cho dù là chủ tịch hội sinh viên thì cũng không dễ dàng bước ra ngoài xã hội, vậy nên dựa hơi Giang Cần cũng không phải cảm thấy mất mặt.
- Nịnh nọt cái gì thế, tự nhiên thấy cũng đáng yêu là sao nhỉ?
Ngay lúc này đây, khi Tề Kỳ nghe được tiếng bàn tán của những người xung quanh, cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy vô cùng buồn bực trong lòng.
Thực ra cảm giác buồn bực này đã bắt đầu có từ hôm trước, vì sau câu xin chào kia của Giang Cần, hắn không còn nói thêm câu gì với cô nữa, cho đến tận ngày hôm nay, trong khung chat vẫn chỉ có câu “Giang học trưởng, anh đã ngủ rồi ạ?” Của bản thân cô.
Nói chuyện rất vui, nói chuyện rất hợp gì đó đều chỉ là giả dối.
Tề Kỳ cảm thấy rất buồn, anh ta dựa vào đâu mà không để ý tới mình, chỉ bởi vì anh ta là nam thần tỏa sáng sao? Nhưng mọi người cũng đều khen cô là nữ thần kia mà.
Cùng lúc đó, tại kí túc xá nữ Học viện Tài chính, Cao Văn Tuệ đang dùng tốc độ 1 tiếng đẻ 50 chữ để viết tiểu thuyết, nhằm thỏa mãn cơn đói truyện không dứt của độc giả, nhưng trong lúc viết, cô bị thu hút bởi một bài đăng trên mạng.
“Thúc đẩy nâng cấp công nghiệp, hiện trường cuộc hội nghị ký kết kế hoạch marketing điểm đến đầu tiên của Giang Cần”.
Cao Văn Tuệ ngẩn người, rồi đưa tay nhấp vào bài đăng ấy, cô kinh ngạc hô to khiến cả phòng tò mò vây lại xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận