Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 472: Nhai rượu (1)

Giang Cần thuộc về điển hình có tật giật mình, thấy chân liền thần kinh mẫn cảm, chủ yếu là một người trông gà hóa cuốc.
Vì thế hắn nhặt đũa lên trong im lặng, gắp một miếng thịt chiên nhỏ và đút nó vào miệng tiểu phú bà.
Ánh mắt Phùng Nam Thư trở nên sáng ngời, không biết vì sao bỗng nhiên được đút, nhưng vẫn lập tức há miệng nhỏ nhắn ăn tươi nuốt sống, ý niệm muốn gọi ca ca trong đầu đã sắp không nhịn được.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Nại ngồi bên cạnh tiểu phú bà vụng trộm giơ ngón tay cái lên, trong lòng nói vẫn là bà chủ biết cách xử lý. Chỉ hai câu nói đã khiến cho ông chủ ngoan ngoãn đút thức ăn. Thật sự là đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
- Giang Cần, còn ăn nữa.
- Phùng Nam Thư, cậu không giảng võ đức.
Tiểu phú bà: ?
Trong nháy mắt, cơm ăn gần như đã xong, các phòng riêng bắt đầu xuất hiện hiện tượng dạo bàn mời rượu.
Dù sao, đại học cũng là một xã hội thu nhỏ, hầu hết trong đám sinh viên làm thêm đều đã từng làm qua nhiều loại công việc, thậm chí có những người đã từng tham gia Hội Sinh viên, nhiều người đều có kỹ năng ứng xử đám đông rất tốt.
Giang Cần rất vui khi thấy hiện tượng này, bởi vì đạo lý đối nhân xử thế kỳ thật cũng là một phần gắn kết của đoàn đội.
Ví dụ như Lai Tồn Khánh, mỗi lần gặp Đổng Văn Hào đều phải gọi một tiếng Đổng ca. Cho dù về sau y nghe nói mình lớn tuổi hơn Đổng Văn Hào, nhưng điều này vẫn không thay đổi. Bởi vì lúc trước, thời điểm quảng bá ở Đại học Khoa học Kỹ thuật, Đổng Văn Hào là tổng phụ trách, cũng từng là chủ quản của y.
Mà Đinh Xảo Na lại là fan trung thành của Tô Nại, trước khi khai tiệc cô đã tiến đến bên cạnh cô nàng này.
Loại thân sơ xa gần như vậy không thể coi là phân hóa phe phái, chỉ là sinh viên dựa vào sở thích chủ quan để kết giao bạn bè. Tuy nhiên, theo sự phát triển của sự nghiệp, đặc biệt là sau khi thành lập công ty, những vòng tròn xã hội nhỏ như vậy cuối cùng có thể biến thành bè phái cũng không phải là không thể.
Đúng, hắn sẽ thành lập một công ty.
Việc quảng bá ở bốn trường đại học đã kết thúc, nhưng Multi-group không thể bị giới hạn trong đoàn thể sinh viên, vẫn phải lan tỏa ra ngoài.
Hồ sơ dự án khởi nghiệp của sinh viên được nộp cho Cục Công Thương thông qua nhà trường, được coi là hình thức ban đầu của công ty, nhưng rất nhiều chuyện khi rời khỏi nhà trường sẽ rất bất tiện.
Để công khai đối mặt với xã hội, tiếp cận mọi mặt, đăng ký một công ty chính thức là điều cần thiết và bắt buộc.
Hôm nay bữa tiệc mừng công này, trên thực tế cũng là để làm nền tảng cho việc thành lập công ty.
Trước tiên, thông qua bữa ăn tối này làm cho mọi người quây quần bên nhau, đổi thẻ nhân viên chính thức, tuyên bố thành lập công ty, như vậy tinh thần đoàn kết chắc chắn sẽ tràn đầy.
Giang Cần buông ly rượu xuống, nhìn về phía Ngụy Lan Lan:
- Lan Lan, tài liệu đăng ký bảo cô chuẩn bị mấy hôm trước đã sẵn sàng chưa?
- Còn thiếu một tờ giấy chứng nhận tư cách do Đại học Lâm Xuyên cấp.
- Được, tôi sẽ giải quyết vấn đề này, chúng ta hãy đăng ký công ty ngay trong tuần này.
Nghe được câu này, ánh mắt Ngụy Lan Lan lóe ra hào quang kích động, nâng ly lên uống cạn sạch phần rượu còn lại.
Cô biết, sau hơn nửa năm nỗ lực, ông chủ cuối cùng đã đưa mọi thứ đi vào quỹ đạo.
Giang Cần nhìn vẻ mặt sung sướng của Ngụy Lan Lan, thế là cũng bưng rượu lên bồi một ly trợ hứng, sau đó, người đến mời rượu bắt đầu ùn ùn kéo đến.
Đương nhiên, bên nam sinh bắt đầu nâng ly cạn chén, bên nữ sinh cũng uống không chút yếu thế.
Cho nên ngoại trừ Giang Cần ra, người được mời rượu nhiều nhất chính là tiểu phú bà, bởi vì cô là bà chủ a.
Điều này cũng liên quan đến một quy tắc nơi làm việc.
Khi bà chủ không có mặt, bạn là một nhân viên nữ, ngồi trong vòng tay của ông chủ để mời rượu là không có vấn đề. Nhưng nếu bà chủ có mặt, bạn chỉ có thể đi kính bà chủ, tuyệt đối không thể ngớ ngẩn đi kính ông chủ.
Nhưng Giang Cần không cho tiểu phú bà uống rượu, cho nên chỉ cho cô nếm thử một chút, mấy lần tiếp theo đều đổi thành trà hoa hồng.
Nhưng tiểu phú bà có chút phản nghịch, thường thừa dịp Giang Cần không chú ý mà uống trộm một ngụm rượu của Giang Cần.
Nhưng nửa hiệp cuối, Giang Cần đã đổi rượu trắng có độ cao tương đối cao, làm cho tiểu phú bà cay muốn khóc, cuối cùng lại nhịn không được mà nôn lại vào ly.
- Cậu nhìn mình làm gì?
Giang Cần bưng ly rượu lên uống một ngụm, ngọt nhè nhẹ uống rất ngon.
- Không, không có gì.
Phùng Nam Thư vụng trộm hí hí hai tiếng, ly tiếp theo còn dám.
Sau một lúc lâu, rượu uống đầy đất, đĩa trên bàn cũng trống rỗng, cả nhóm gần trăm người rời khỏi phòng riêng, đứng ở cửa hóng gió.
Vị trí của Tụ Tiên lâu nằm trên con phố phồn hoa nhất nội thành, vừa vào ban đêm, hai bên bắt đầu đèn neon lấp lánh, quán bar, tẩy cước thành, karaoke, xa hoa trụy lạc, nhìn mà rục rịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận