Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 624: Mẹ vợ xem mặt con rể (2)

- Multi-group này… thú vị đấy, chỉ mất có một năm để bao phủ cả một thành phố công nghiệp, sáng sủa đấy, lại còn là một dự án khởi nghiệp của sinh viên ư? Đợi đã, năm nhất á? Cậu sinh viên này mới có 18 đến 19 tuổi thôi ư?
Ánh mắt của Phùng Thế Hoa dần lộ rõ sự kinh ngạc:
- Dự án này không tồi, sinh viên khởi nghiệp chắc thiếu tiền, cứ đầu tư đi em, dùng tài khoản cá nhân của chúng ta đầu tư.
- Mới đọc có vài dòng đã muốn đầu tư cho người ta, anh không sợ bị thiệt à? - Tần Tĩnh Thu có hơi ngạc nhiên với sự quyết đoán của chồng.
- Chắc em cũng hiểu, đã làm đến đỉnh cao của ngành đầu tư thì những đầu tư của chúng ta không chỉ đơn giản là đầu tư cho dự án mà còn là đầu tư cho con người, những con người có khả năng vô hạn như thế này.
Tần Tĩnh Thu nâng ly trà nhấp một ngụm rồi nói:
- Vậy anh thấy người này như thế nào?
Phùng Thế Hoa đứng thẳng dậy im lặng chốc lát:
- Khởi nghiệp khi học đại học trong thời gian ngắn, lại còn muốn lật đổ những thứ cố hữu và lặng lẽ trở nên thành công như vậy, anh cũng biết vài người có lý lịch tương tự như thế, họ đều trở thành những người dẫn đầu thời đại.
- Tóm lại anh thấy cậu ấy rất tốt, rất hài lòng đúng không?
- Ít nhất thì vào thời điểm bằng tuổi cậu ấy, anh cũng không làm được đến vậy, cho nên anh gợi ý ta cứ đầu tư cho cậu ấy thử xem sao.
Tần Tĩnh Thu nghe vậy thì cười cười:
- Thật đáng tiếc cậu ta không tìm kiếm sự đầu tư, những thông tin này đều do em bí mật tổng hợp lại đấy.
Phùng Thế Hoa có hơi sững sờ, vẻ mặt đầy sự khó hiểu:
- Cậu chàng này đúng là rất xuất sắc, những dự án kia cũng khá hứa hẹn, nhưng cũng không nổi bật đến mức để em phải chủ động tìm kiếm thông tin của cậu ta chứ? Em hứng thú với kiểu dự án như thế này từ bao giờ vậy?
- Thôi được rồi, bị anh phát hiện mất rồi. Em tìm hiểu thông tin về cậu ta không phải vì hứng thú những dự án khởi nghiệp kia mà là vì… cậu ta là người trong lòng của Nam Thư.
- Tiểu Nam Thư đã mười mấy tuổi rồi, cũng đến lúc bắt đầu biết yêu rồi. - Đáy mắt Tần Tĩnh Thu hiện lên vẻ cưng chiều.
Phùng Thế Hoa im lặng hồi lâu mới trầm giọng tiếp lời:
- Em điều tra rồi à? Đúng là bạn trai của Nam Thư sao?
- Hình như quan hệ của chúng nó chưa tới mức đó, nhưng cũng không khác lắm, Nam Thư khá bám cậu ta.
- Anh cả có biết việc này không?
Tần Tĩnh Thu cắn môi:
- Chắc anh ấy cũng biết ạ.
Phùng Thế Hoa thở phào một hơi:
- Thế chúng ta có cần lộ mặt mời chúng nó ăn cơm không? Dù sao anh cũng là chú con bé, không biết có tiện không, nhưng nếu đã biết rồi thì không thể vờ như không biết. Cũng tốt, anh có thể giúp Nam Thư thử phẩm giá cậu ta xem thế nào.
- Không phải lúc nãy anh rất tán thưởng cậu ta sao?
- Anh tán thưởng tài năng của cậu ta, nhưng em phải biết tài năng với phẩm giá không thể đánh đồng với nhau được. Có những người tài hoa đầy mình nhưng cũng không thể che giấu được tội ác chất chồng của người đó.
Tần Tĩnh Thu lắc đầu, dùng chuột cuốn về trang cuối, đó là nội dung liên quan tới bài phỏng vấn của Giang Cần: “Hối hận vì đã sáng lập Multi-group, không kiếm tiền, thực sự sẽ không kiếm tiền”.
Phùng Thế Hoa nheo mắt:
- Đây không phải toàn mấy lời liên thiên à?
- Không phải liên thiên mà là đang giấu giếm, cậu ấy muốn che giấu Multi-group cho tới khi có giấy phép tài chính. Nếu cậu ấy đã có suy nghĩ rõ ràng như vậy thì chúng ta không thể can dự quá sâu được, nếu không sẽ gây rối kế hoạch của cậu ấy.
- Sao anh thấy em như kiểu bà mẹ chồng nhìn con rể ấy nhỉ?
Ánh mắt Tần Tĩnh Thu đột nhiên trở nên dịu dàng hơn nhiều:
- Em đã nuôi nấng Nam Thư tới khi con bé 9 tuổi, cho nên đương nhiên em là mẹ nó rồi còn gì, người khác làm gì có phúc phận này.
Phùng Thế Hoa im lặng một lúc rồi nói:
- Tĩnh Thu, những câu như thế này chỉ nói riêng với nhau thôi em nhé. Về nhà thì đừng có nói, chị dâu cả nghe được sẽ không vui đâu.
- Chị dâu cả mất được 18 năm rồi, cái người đến sau không xứng để em gọi như vậy.
- Thôi bỏ qua, chúng ta dừng chủ đề này lại rồi tiếp tục nói về cậu Giang Cần kia đi. Cậu ta có đối xử tốt với Nam Thư không?
Tần Tĩnh Thu bình tĩnh lại:
- Nam Thư là một đứa bé vừa nhanh trí vừa nhút nhát, nếu có người đối xử không tốt với con bé thì nó chắc chắn sẽ không dám tin tưởng người đó đâu.
Phùng Thế Hoa vỗ vai vợ:
- Nói thật đấy, bây giờ em đã dùng giọng điệu của mẹ vợ mất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận