Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1246: Hôn xong bỏ chạy (3)

Giang Cần mím môi: "Không học hành thì thật sự là không được, cảm giác như không hiểu nổi cách nói chuyện của sinh viên đại học nữa, nhưng may mà cuối cùng cũng tìm thấy các cậu. Tiểu phú bà, mình về trước đây."
Cao Văn Tuệ và Vương Hải Ny không hề có ý định để hắn đi, vươn tay ra để ngăn cản, nhưng Giang Cần chạy rất nhanh, chỉ nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Hôn xong bỏ chạy, thật kích thích!
Giang Cần vừa chạy ra khỏi sân tập, bỗng cảm thấy điện thoại trong túi liên tục rung. Hắn mở ra xem, là tin nhắn WeChat từ Tào thiếu gia.
"Lão Giang, cậu đã về chưa?"
"Tôi nghe người ta nói cậu ở căng tin? Thật hay đùa thế?"
"Nói đi, cậu có về không đấy, đừng có cái kiểu tặng tôi bất ngờ gì đó!"
Giang Cần nhíu mày, cảm thấy chữ Hán thật kỳ diệu, luôn có thể biểu đạt được những ý nghĩa khác.
Chẳng hạn như Tào thiếu gia, màn hình đầy những lời như là "đừng có tới gần tôi!"
Trong căn phòng 302 đèn đuốc sáng trưng, Tào Quảng Vũ đang đi tới đi lui trong ký túc xá với vẻ mặt nghiêm trọng, từ ban công đến cửa ra vào và ngược lại.
Y vừa xem một bài đăng trên mạng, trong đó có bức ảnh lão Giang đang ăn tại căng tin.
Đậu má, hỏng bét, chắc hẳn hắn đã thật sự trở lại rồi.
Hoàn trả hàng chục triệu, tự mình làm người đại diện, bây giờ cả mạng xã hội đều đang lan truyền tin tức về hắn, bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi đua nhau bắt chước, đây chẳng phải là sắp đả kích chết người sao?
Trước kia, mình cũng chỉ dựa vào thân hình cao lớn 1 mét 8 để cứng rắn chống đỡ, nhưng lần này có vẻ như không thể chịu đựng nổi.
Tào thiếu gia ghen tị đến chết, y cũng thích ra vẻ, nhưng cảnh tượng hoành tráng đến mức này thì ngay cả trong mơ y cũng chưa từng thử, nghĩ đến đã thấy rợn người.
"Tào ca, hay là đi trốn một lát đi, đến nửa đêm lại quay về?"
"Hoặc là, dùng một vài công cụ, vật lý chống lại phép thuật."
Chu Siêu vươn tay lấy cuộn băng dính rộng đã chuẩn bị sẵn cho Tào Quảng Vũ: "Quấn một vòng quanh miệng, không nói một lời, quấn một vòng quanh tai, không nghe bất cứ điều gì!"
Tào thiếu gia trầm mặc.
Đúng lúc này, Trương Quảng Phát ở phòng bên cạnh bất ngờ đẩy cửa bước vào, ngó đầu vào hỏi: "Có ai chơi bài không?"
"Chơi, sang phòng các cậu chơi."
"À? Không chơi ở phòng các cậu được à, tôi đã mang bài tới rồi."
"Trong này có chó dữ, xin đừng lại gần."
Trương Quảng Phát nghe nói Giang Cần trở lại, cố ý qua đây để rủ rê chơi bài, muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Giang Cần. Ai ngờ lập tức bị Tào ca đẩy ra khỏi phòng, phải sang phòng 303.
Trang Thần cũng đang ở trong phòng, thấy Tào Quảng Vũ liền lạnh lùng hừ một tiếng, thay đổi tư thế quay mặt vào tường.
Trước đó có tin đồn về việc Multi-group bị đứt gãy chuỗi tài chính, Trang Thần từng lớn tiếng tại căng tin, chỉ tay năm ngón. Sau đó bị Tào thiếu gia châm biếm không thương tiếc.
Tiếp theo, ba bước của Giang Cần đã hoàn toàn đảo ngược tình thế, lại còn từ xa gửi cho y một đòn thật mạnh, khiến y nhiều ngày không dám gặp Giản Thuần, sợ bị bạn cùng phòng của cô ấy chế nhạo, khiến bây giờ tâm trạng của y cực kỳ u ám, nhìn ai cũng thấy ngu đần.
Dĩ nhiên, những ông chủ website mua chung khác còn ngu đần hơn nhiều.
Giang Cần chỉ là một sinh viên đại học mà thôi, mà họ cũng không thể đánh bại được hắn, thật không hiểu họ làm thế nào để kinh doanh lớn đến thế.
Trang Thần cảm thấy nếu là y, những doanh nghiệp cỏ dại xuất thân từ đại học như kiểu Multi-group đó chẳng là cái gì cả.
Y sẽ bắt đầu như thế này, tiếp theo như thế kia, và cuối cùng thống nhất toàn thị trường, khiến tất cả các nhà buôn và người tiêu dùng đều phải nhập cuộc, Multi-group còn đất đứng ở đâu nữa.
Nghĩ đến đây, Trang Thần thực sự muốn xuống trận để thể hiện một chút.
Cảm giác này, cảm giác như mình có thể làm được mọi thứ, khiến y không thể kìm nén được ý chí khởi nghiệp mãnh liệt của mình.
Nhưng y đã từng tích góp được năm nghìn đồng, thử sức với việc khởi nghiệp một lần, và kết quả là bây giờ dưới gầm giường vẫn còn tồn ba thùng bánh trung thu sắp hết hạn.
Việc chọn sai đường đua thực ra không liên quan gì đến năng lực, Trang Thần luôn nghĩ vậy, vì đó là bắt đầu sai lầm, không có cơ hội để y phô diễn tài năng.
Nếu chọn lại một lĩnh vực đang lên và có đủ vốn, y nghĩ mình sẽ không kém những thành tựu hiện tại của Giang Cần.
Tài năng thì có, chỉ thiếu một cơ hội để chứng minh bản thân mà thôi...
Trong khi đó, Giang Cần đã nhẹ nhàng trở về phòng 302, bước vào là hắn khóa trái cửa lại rồi gọi tên Tào thiếu gia.
"Thiếu gia, thiếu gia đâu rồi? Nhớ cậu quá!"
Nhâm Tự Cường và Chu Siêu nhìn nhau, đậu má, quả nhiên là có chuyện lớn, cả cửa cũng khóa lại rồi, chẳng phải là sợ Tào ca không chịu nổi mà bỏ chạy giữa chừng sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận