Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 540: Lộ thiên

- Không phải là trời sắp mưa chứ?
- Trời mưa lại càng hợp với nông gia nhạc non xanh nước biếc ở ngoại ô phía Tây.
- Tôi cũng thấy mưa một chút không tệ, mát mẻ mà, chỉ cần không lớn là được.
- Cho dù mưa to cũng không sao, ở trong phòng đánh bài cũng được, dù sao cũng hơn là rúc người ở ký túc xá.
Rất nhanh, xe buýt khởi hành, chở theo một nhóm sinh viên phấn khởi lên đường đến ngoại ô phía Tây.
Kết quả khi xe đi được nửa đường thì trời bắt đầu mưa, cửa sổ xe bắt đầu xuất hiện những giọt nước, lăn tròn thành một vệt nước mờ ảo. Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể che giấu được sự phấn khích của mọi người khi đi du lịch theo nhóm, tiếng trò chuyện và tiếng cười đùa không ngừng nghỉ trên đường đi.
Giang Cần là người bình tĩnh nhất, bởi vì hắn đã từng đến nông gia nhạc ở ngoại ô phía Tây một lần rồi, cho nên không có nhiều cảm giác mới mẻ, thế là cả đường đi hắn đều bóc hạt dẻ, đút cho tiểu phú bà ăn đến khát nước.
Nhưng khát nước vẫn ăn, quả thực là dễ nuôi.
Một giờ sau, xe buýt đến nơi, mọi người đội trời mưa nhỏ xuống xe, chạy một mạch trên đường lát đá cuội, sau đó đi qua cầu vòm và cổng chào, cuối cùng cũng đến khu nhà đã đặt trước.
Sau khi cất đồ ở đại sảnh, mọi người đứng dưới mái hiên nhìn ra ngoài, chỉ thấy dưới chân những ngọn núi trùng điệp kia đang bốc lên một làn hơi nước mỏng manh, toàn bộ hoàn cảnh đều thanh nhã và yên tĩnh.
Cảm giác đó, giống như cả ngôi làng đều say đắm trong làn mưa phùn lất phất, có cảm giác đẹp như mơ.
- Không ngờ lại mưa, nhưng rõ ràng bản tin dự báo thời tiết nói là không có mưa mà…
- Như vậy đi, mọi người trước tiên về phòng nghỉ ngơi một chút, đợi khi trời tạnh rồi chúng ta sẽ bắt đầu hoạt động.
Tưởng Điềm thu thập chứng minh thư của mọi người, cùng Giản Thuần đến quầy lễ tân làm thủ tục, một lúc lâu sau trở lại chỗ cũ, bắt đầu phân phát chìa khóa cho mọi người.
Chỉ là điều khiến lão Tào khó chịu chính là, Tưởng Điềm lại đặt phòng riêng cho tất cả bọn họ.
Này… con mẹ nó không phải là không hiểu chuyện sao? Rõ ràng đã là người trưởng thành, không nên làm bộ như không hiểu chứ!
Nhưng Tưởng Điềm người ta cũng có suy tính của mình, ban đầu thu phí là thu dựa theo đầu người, cũng không có khả năng thu hai phần tiền nhưng lại chỉ thuê một gian phòng được, lỡ như có người ý kiến ý cò gì thì làm sao?
Hơn nữa, nếu thuê một gian phòng cho những người dẫn theo gia đình, lỡ như xảy ra án mạng thì làm sao?
Tưởng Điềm là lớp trưởng, là tổng phụ trách hoạt động lần này, bất cứ rủi ro ngoài ý muốn nào cô cũng không muốn gánh chịu.
- Lớp trưởng, cậu tham ô một chút không được sao?
- Tào Quảng Vũ, tôi khuyên cậu đừng cố tình gây sự.
Bên cạnh, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu cười khúc khích, ngay cả Giang Cần cũng vui vẻ.
Tối hôm qua, trong đầu hắn chỉ toàn là cái mông nhỏ của Phùng Nam Thư, trằn trọc không ngủ được, kết quả phát hiện Tào Quảng Vũ cũng giống như bị lửa đốt, lăn qua lộn lại điều chỉnh tư thế liên tục.
Không cần hỏi, Tào đại thiếu chắc chắn đã nghĩ chuyện tốt cả đêm, bây giờ bị tạt một gáo nước lạnh, khiến cả người đều khó chịu.
- Lão Giang, nếu tôi trực tiếp nói với Đinh Tuyết muốn ở cùng cô ấy thì có được không? Nếu cô ấy từ chối tôi thì phải làm sao?
Giang Cần mở cửa bước vào:
- Còn có thể làm gì nữa? Khai tiệc ngoài trời.
Sắc mặt Tào Quảng Vũ cứng đờ, trong lòng thầm nhủ với tính tình của Đinh Tuyết, nói không chừng thật sự muốn tổ chức ở ngoài trời:
- Mẹ kiếp, con đường đến với tình yêu của tôi thật là long đong.
- Được rồi, mau cút đi, tôi muốn đi ngủ.
- Đừng vô tình như vậy chứ, bình thường thao tác của cậu không hợp lẽ thường, nhất định có thể nghĩ giúp tôi một phương pháp.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ thùng thùng, Giang Cần mở cửa ra, liền thấy Phùng Nam Thư đứng ở cửa, nói muốn đi vào chơi.
Tào Quảng Vũ chua đến mức thiếu chút nữa nghiền nát hàm răng sau, nhưng vẫn làm bộ vân đạm phong khinh, rời khỏi phòng Giang Cần như một cơn gió.
Thua người không thua trận, điều quan trọng nhất là vân đạm phong khinh.
- Giang Cần, bên ngoài trời mưa, không thể đi dạo, mình muốn xem ti vi ở chỗ cậu.
- Đừng bảo là ti vi trong phòng cậu bị hỏng đúng lúc như vậy chứ? - Giang Cần có chút hoài nghi nhìn cô.
Phùng Nam Thư gật đầu rất dứt khoát:
- Ừm, nó hỏng.
- Cậu muốn tìm mình chơi không có vấn đề, nhưng đừng cố tình làm hỏng ti vi nha, làm hỏng thì phải bồi thường tiền.
- Đừng lo, tuy mình ngốc nghếch, nhưng mình có tiền. - Phùng Nam Thư vô cùng hào phóng.
Giang Cần nín thở:
- Cậu chưa làm hỏng ti vi đâu, đúng không?
- Không, mình thậm chí còn chưa mở.
Trái tim Giang Cần mềm nhũn, nhịn không được mà nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Mưa này nhất thời khó mà ngừng được, phỏng chừng phải chờ đến giờ ăn trưa mới có thể ra ngoài, trước tiên thay dép lê đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận