Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 134: Event bắt đầu

- Siêu thị của học viện quả thực khiến người ta khó chịu mà, động tí là phá giá, bực mình chết mất, chẳng qua là dựa vào gia đại nghiệp đại thôi.
- Cũng không trách người ta được, đều là làm ăn mà, muốn kiếm tiền thì phải làm như thế thôi.
- Không phải, 80 ngàn quá nhiều rồi ấy, Tiểu Lưu sức cùng lực kiệt rồi?
- Tôi đoán cô ấy định cược ván cuối, được thì được, không được thì chỉ đành chuyển nhượng giá thấp thôi.
- Tiểu Lưu còn trẻ mà thực sự không thông minh gì cả, lượng người trên diễn đàn kia không ít, nhưng mà có mấy mống đồng ý xem quảng cáo, khá chắc là tiền này đổ sông đổ bể rồi.
Những hộ kinh doanh quanh khu vực Quảng trường Tiến lên tụ họp lại một chỗ, thảo luận câu chuyện mà Ngụy Lan Lan cố ý để lộ kia.
Đương nhiên, đa phần trong số họ không tin tưởng lắm vào hiệu quả của hoạt động quảng cáo này, cảm thấy tỉ lệ cao sẽ bán nhà lỗ vốn.
Nói đùa chứ, một cái quảng cáo có thể khiến tiệm trà sữa đang nghoắc nghẻo khởi tử hồi sinh?
Nếu làm ăn mà dễ như vậy, bọn họ đã sớm mở chuỗi cửa hàng trên toàn quốc rồi!
Hơn nữa làm ăn, đặc biệt là những hộ kinh doanh ở phụ cận, cơ bản là có chút ganh tị khi người khác tốt lên.
Suy nghĩ này cứ kéo dài mãi đến buổi sáng thứ tư, khi một chiếc xe tải màu trắng thong thả đi tới, và mang theo hàng loạt những đồ dùng để tuyên truyền, những hộ kinh doanh xung quanh mới biết, hóa ra là chơi thật.
- Các bác tài, làm phiền các bác phụ một tay, giúp chúng tôi dựng bảng lên, mặt bảng hướng ra tòa giảng đường.
- Còn biểu ngữ kia, các bác giúp chúng tôi treo lên đèn đường và trên cột là được rồi.
- Biển quảng cáo đứng thì các bác cứ thả bừa trên đường học viện đi, để hai tấm biển Hỉ Điềm và Zhihu ở phía trước là được rồi, hết rồi không có yêu cầu khác.
Bàng Hải nhảy xuống xe vận tải, bắt đầu chỉ huy nhân viên của Thịnh thị cách sắp xếp.
Thứ đầu tiên được mang xuống là một tấm bảng xếp hạng hoa khôi trường cao tới hai mét làm từ PVC, viết bằng chữ phông hoạt hình màu hồng, góc trên bên phải in logo của Hỉ Điềm và Zhihu, rất nổi bật, chỉ cần ra khỏi tòa nhà giảng đường là có thể nhìn thấy.
Các bác tài ba trước hai sau, đầu tiên dựng tấm bảng lên, sau đó tay chân nhanh nhẹn dựng xong giá đỡ.
Ngoài ra, những tấm biển hiện biểu ngữ và những thứ khác cũng đều được treo lên.
Trước cửa khung cảnh rộn ràng, không khí lập tức khởi sắc.
Nhưng khung cảnh này không chỉ thu hút những hộ kinh doanh ở xung quanh, mà còn hấp dẫn những bảo an đang lái xe đi tuần quanh trường.
- Các cậu đang làm gì ở đây?
- Tổ chức hoạt động.
- Có giấy phép không? Không có giấy phép thì không được bày ở đây đâu!
Bàng Hải mở túi, lấy ra một tờ giấy chứng nhận tự kinh doanh của Zhihu và một tờ giấy đăng ký đưa cho họ xem.
Đây là Giang Cần đã bàn giao cho y từ trước, bảo y cứ để những thứ này trong túi, ai ngờ quả thực cần dùng đến.
Trong nháy mắt này, Bàng Hải cảm thấy ông chủ nhà mình thật sự biết nhìn xa trông rộng, nghĩ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Đương nhiên rồi, bảo an cũng không định sẽ xem kỹ trong giấy phép viết cái gì, chỉ cần nhìn thấy phía sau có con dấu của nhà trường liền không để ý đến nữa.
Nhưng trước khi bảo an rời đi, Bàng Hải theo dặn dò lúc trước của Giang Cần, tặng cho bọn họ mỗi người một bao thuốc.
Muốn làm ăn ở trong trường, sau này khó tránh khỏi phải tạo quan hệ với mấy bảo vệ này, duy trì quan hệ tốt với họ là điều rất cần thiết, dẫu sao họ hàng xa không bằng láng giềng gần.
Đợi những đồ dùng tuyên truyền bày biện ổn thỏa xong, vừa đúng lúc chuông hết giờ reo.
Sinh viên từ ba tòa giảng đường ồ ạt kéo ra, đang nghĩ ngợi xem nên ăn món gì ở nhà ăn, kết quả đi tới Quảng trường Tiến lên liền không thể di chuyển.
Cuộc thi hoa khôi vườn trường đã ủ cả tuần nay rồi, ngay cả mấy cẩu độc thân trong trường cũng phải hét hai câu, cho nên trước cửa tiệm trà sữa Hỉ Điềm rất nhanh đã thu hút lượng lớn người đến, ai nấy đều căng thẳng quan sát thứ tự trên bảng xếp hạng to đùng kia.
Những ngày nắng nóng mùa hạ mặc dù đã qua, nhưng sau lập thu vẫn nóng như vậy, những sinh viên thích hóng hớt không thể đứng mãi dưới cái nóng, đành phải quay vào mua trà sữa của tiệm.
Hiện tượng này có một lần thì sẽ có hai, có hai lần rồi sẽ có ba.
Thế là, khi quảng cáo vẫn chưa phát huy hiệu quả, trà sữa trong tiệm đã bán liền mười mấy cốc rồi.
Phòng Tiểu Tuyền chưa bao giờ nhìn thấy nhiều khách như vậy, nhất thời tay chân luống cuống có chút không bắt kịp tiết tấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận