Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 474: Hình như hắn muốn bẫy ta? (1)

Sau bữa tiệc mừng công, công việc làm thêm của bốn trường đại học bước vào giai đoạn thường ngày hóa, không còn bận rộn và lộn xộn như lúc tổ chức cuộc thi, nhưng có thêm nhiều khâu nhỏ.
Chẳng hạn như các vấn đề dịch vụ hậu mãi, các loại chương trình khuyến mãi và ưu đãi nhỏ, cũng như duy trì nhóm thương nhân.
Như là một thiết bị đầu cuối cho toàn bộ chuỗi, 208 nhận được đủ loại phản hồi mỗi ngày, trọng tâm công việc dần dần chuyển sang tối ưu hóa nghiệp vụ.
Nhưng những công việc này đều rất đơn giản, không cần Giang Cần kiểm soát, bây giờ hắn chủ yếu bận rộn với việc thành lập công ty.
Sáng hôm sau, thời tiết hơi u ám, ngoài cửa sổ có gió gào thét, thổi vào một luồng gió lạnh từ khe cửa sổ, xem ra, hôm nay sẽ có một cơn mưa mùa xuân liên miên.
Sau khi rời giường rửa mặt, Giang Cần đưa tay vỗ giá giường, đánh thức Tào Quảng Vũ đang ngủ.
- Làm sao vậy lão Giang?
Tào Quảng Vũ chui ra khỏi chăn dụi mắt.
- Không có gì, chỉ là cảm thấy mỗi ngày tôi phải cố gắng thức dậy sớm, nhưng cậu có thể ngủ nướng ở ký túc xá, trong lòng có chút không thoải mái.
Tào Quảng Vũ nghe xong nhất thời ngơ ngác:
- Mẹ kiếp, họ Giang mày thật là chó, số tiền cậu kiếm được từ việc dậy sớm cũng đâu có chia cho tôi!
Giang Cần cười khẩy, dùng tư thế lẳng lơ rời khỏi 302, hôm nay lại có một buổi sáng vui vẻ.
Nhìn thấy cảnh này, lão Tào ngồi trên giường trầm mặc năm giây, sau đó bắt đầu lắc lắc giường, cho đến khi Nhâm Tự Cường tỉnh lại, y mới cảm thấy tâm trạng cân bằng một chút.
- Sao vậy Tào ca?
- Không có gì, mau ngủ đi, coi như một giấc mộng, tỉnh lại vẫn rất cảm động.
Nhâm Tự Cường khó hiểu, trong lòng tự nhủ mẹ nó tôi cảm động cái cọng lông ấy, đánh thức tôi dậy rồi bảo tôi nhanh chóng ngủ? Thao tác cứt chó gì.
Bảy giờ rưỡi, Giang Cần ăn sáng ở căng tin, sau đó đến văn phòng của Trương Bách Thanh, nói một chút về việc mình muốn thành lập công ty.
Đối với Đại học Lâm Xuyên, đây thực sự là một chuyện tốt.
Bởi vì nó đại diện cho vì có sự hỗ trợ của Đại học Lâm Xuyên, dự án khởi nghiệp của sinh viên đại học đã bước vào một giai đoạn mới, lãnh đạo nhà trường chắc chắn sẽ dốc hết sức ủng hộ.
Chỉ là Trương Bách Thanh có chút kinh ngạc, động tác của thằng nhóc này lại nhanh như vậy.
Việc quảng bá của Đại học Bách khoa và Đại học Sư phạm vừa mới kết thúc, hắn lại bắt đầu bận rộn đăng ký công ty, ngay cả thở cũng không muốn thở sao?
- Thằng nhóc em kiếm được nhiều tiền như vậy, ý tưởng đầu tiên không phải là chi tiêu?
Giang Cần nhíu mày:
- Sau khi kiếm được tiền tất nhiên là muốn kiếm càng nhiều tiền hơn, tiêu tiền có ý nghĩa gì?
Trương Bách Thanh trầm mặc một lúc, thầm nói trâu bò:
- Nói đi, cần trường học làm gì cho em?
- Chỉ cần làm giúp em một tờ giấy chứng nhận bằng văn bản là được, viết rõ ràng rằng Đại học Lâm Xuyên hỗ trợ em trong việc khởi nghiệp, chứng minh em có đủ cơ sở để đăng ký, sau đó đóng dấu mộc là được, cảm ơn hiệu trưởng.
Trương Bách Thanh không nói nhảm, trực tiếp làm cho hắn một phần, lại mở miệng nói:
- Tháng 8 năm nay, có một hội nghị thượng đỉnh truyền thông internet trong thành phố. Tôi dự định giới thiệu em làm đại diện khởi nghiệp của sinh viên đại học, em nghĩ sao?
Giang Cần trầm mặc một chút rồi lắc đầu:
- Hiệu trưởng, em cảm thấy bây giờ không phù hợp, có thể chờ thêm một thời gian không?
- Tại sao?
- Thầy đừng thấy thanh thế của em trông rầm rộ như vậy, nhưng em vất vả hơn một năm, thực ra chẳng kiếm được mấy đồng, đi cũng chỉ làm mất mặt thôi.
Trương Bách Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Em kiếm được bao nhiêu tiền rồi?
Giang Cần mím môi:
- Mới 450 ngàn.
- 450 ngàn còn ít? Trong dự án khởi nghiệp của Đại học Lâm Xuyên chúng ta, em đã xem như có lợi nhuận rất lớn rồi!
Giang Cần run người, thầm nghĩ mình trực tiếp chém đi một số 0, thế nhưng vẫn là lợi nhuận lớn nhất, các dự án khởi nghiệp khác ở Lâm Đại đều yếu như vậy sao?
Hắn ho khan một tiếng:
- Hiệu trưởng, trên thực tế, em đã phải bỏ ra một triệu để làm tiền khởi điểm.
- Nói cách khác, em còn thua lỗ hơn 500 nghìn?
- Hừm.
Trương Bách Thanh không tin chút nào:
- Em nghĩ tôi già lẩm cẩm?
Giang Cần cười nhạt:
- Lưu lượng của Multi-group quả thật rất lớn, nhưng chúng em chỉ kiếm được một phần nhỏ thôi. Người ta bán một món hàng 1 tệ, chúng em chỉ thu được có 1 hào. Mà số tiền kiếm được lập tức lại phải bỏ ra để làm quảng cáo, số tiền thực đến tay không nhiều.
- Vậy để đến tháng tám rồi nói, em đừng từ chối vội. Tôi tin tưởng năng lực của em, bốn tháng nữa khẳng định đủ thời gian cho em hồi vốn và thu thêm lợi nhuận.
Trương Bách Thanh không hay đọc những thứ về tài chính, hơn nữa đầu tư dự án của Giang Cần lại không có số liệu để kiểm chứng, cũng rất tùy ý tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận