Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 555: Sao cậu có thể kiềm chế không trang bức vậy? (2)

Nghiêm giáo sư lắc đầu:
- Tôi cảm thấy cho dù cậu khiêm tốn thì có thể cũng không giữ được bao lâu nữa.
- Vậy em cũng phải nghĩ cách che giấu đi, cho dù em đã để lộ bản thân thì nhất định cũng phải giấu Multi-group đi, ít nhất bây giờ không thể để lộ quá sớm.
- Cậu định làm sao?
- Em định dùng Zhihu làm lá chắn cho Multi-group.
Giang Cần nói ra quyết định trong thâm tâm.
Giáo sư Nghiêm im lặng hồi lầu, tuy rằng không biết cụ thể hắn muốn làm như thế nào, nhưng biết đối phương đã có chuẩn bị thì yên tâm nói:
- Tôi vẫn rất tò mò, cậu làm sao nhịn không làm… làm… cái đó gọi như thế nào nhỉ?
Đường Lâm vội giơ tay nói:
- Trang bức!
- Đúng rồi, cậu đã có được thành tích rất đáng gờm, cho dù trong phạm vi toàn thành phố, cậu chỉ cần lộ mặt, chắc chắn cũng có thể được săn đuổi. Nhưng ở tuổi của cậu, sao có thể kiềm chế được chứ?
- Giáo sư, không giấu gì thầy. Có lúc em cũng không kiềm chế được, ai mà không thích khoe khoang chứ? Cho nên khi em nhịn không được thì em sẽ khoe khoang trong phạm vi nhỏ, ví dụ như bạn học, bạn làm ăn, chủ tịch hội sinh viên. Lúc khoe với bọn họ, độ vui mừng cũng không khác bao nhiêu, cũng không tạo thành ảnh hưởng không tốt, đơn giản đôi bên có lợi.
Giáo sư Nghiêm nhịn không được đưa ngón tay cái lên nói:
- Vẫn chỉ có cậu!
- Quá khen, quá khen.
Giang Cần khiêm tốn không chịu được.
Thoắt cái trời đã tối, Giang Cần từ 208 trở về ký túc xá, trong đầu vẫn đang suy nghĩ kế hoạch giấu kiếm.
Không sai, từ khi Multi-group là một thanh kiếm sắc bén nhất trong tay hắn, tiếp thị trói buộc với trung tâm thương mại Vạn Chúng lại bị gọi là hành động rút kiếm, vậy thì dĩ nhiên sự khiêm tốn lần này có thể được gọi là kế hoạch giấu kiếm.
Mẹ nó, nổi tiếng thật sự quá phiền!
Khi Giang Cần càng nghĩ đến điều vụn vặt thì đầu càng đau, liền dứt khoát không suy nghĩ nữa, rảo bước nhanh quay về ký túc xá, dự định xem “Cừu vui vẻ và Sói xám” để giải khuây.
Kết quả vừa mới đẩy mở cửa thì hắn nhìn thấy Tào Quảng Vũ đang la hét.
- Lão Giang, cậu đến đúng lúc lắm, con mẹ nó tôi sắp nổi tiếng rồi!
- ?
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Giang Cần, Tào Quảng Vũ lập tức mở một hộp thư điện tử trên màn hình máy tính.
Lá thư nội bộ này là do Đổng Văn Hào viết, nội dung chính là vì để mở rộng ra ngoài tỉnh nên quyết định kế hoạch bồi dưỡng người nổi tiếng trên mạng.
Nội dung của thư cũng rất đơn giản, chính là nói “Tào thiếu gia bình thường không có gì lạ” của Tào Quảng Vũ đã được chọn vào top 10 nội dung chất lượng cao trên Zhihu, muốn cấp cho y chút kinh phí, hy vọng y tiếp tục cố gắng, càng thêm rực rỡ huy hoàng. Ngoài ra, Zhihu sẽ dẫn dắt lưu lượng cho y, khiến y trở thành ngôi sao diễn đàn.
- Lão Giang, tuy rằng Zhihu là của cậu, nhưng tôi mới là ngôi sao sáng chói nhất trong diễn đàn. - Tào Quảng Vũ vô cùng kiêu ngạo.
- Lợi hại.
Giang Cần nhịn không được đưa ngón tay cái lên.
Miệng lão Tào toe toét nói:
- Thực ra mạng xã hội chính là như vậy, giống như là quay phim điện ảnh, không ai quan tâm đạo diễn là ai, tất cả mọi người đều chỉ biết săn đón diễn viên chính!
- À đúng đúng!
- Có phải là cậu ghen tỵ rồi không?
Giang Cần xoa thái dương nói:
- Không ghen tỵ, tôi chỉ có hơi đau đầu.
Tào Quảng Vũ lập tức cười to:
- Ghen tỵ đến đau đầu?
- Không, là Đài truyền hình Lâm Xuyên muốn làm một bài phỏng vấn cho tôi, báo Kinh tế và Tài chính Lâm Xuyên cũng muốn đến trường phỏng vấn tôi, còn có báo Thanh niên Lâm Xuyên, dân sinh Lâm Xuyên, đều muốn gặp tôi, nhưng tôi không muốn đi, mà lại không biết phải từ chối như thế nào.
Tào Quảng Vũ ngây ngốc ba giây, bỗng nhiên hung dữ nhìn hắn chằm chằm:
- Lão Giang, hai chúng ta là anh em, tôi cảnh cáo cậu, sau này lúc tôi trang bức cậu không được trêu chọc tôi!
Giang Cần phỉ nhổ y, thầm nói trong bụng nếu cậu không trêu chọc tôi thì có thể bị tôi trêu chọc sao? Sau đó quay người mở “Cừu vui vẻ và Sói xám”.
Kết quả đúng ngay lúc này, hộp thư của hắn đột nhiên nhận được một thư nhắc nhở, mở ra xem, bên trong bất ngờ viết tài khoản hội viên trang web video nào đó của hắn đã gia hạn thành công, ngày kết thúc hội viên là ngày 17 tháng 6 năm 2010.
Giang Cần ngớ người một lúc, nghĩ kỹ càng hội viên của mình cho ai mượn, dường như không có ai khác ngoài Tô Nại.
Khá lắm, con mẹ nó nữ trình lập viên này chỉ làm người tốt được nửa ngày thôi đúng không? Đây là qua thời gian làm người có đạo đức rồi?
Mẹ nó, quả nhiên ‘mát mẻ’ vô đối, muốn quảng bá diễn đàn xuyên tỉnh thì không thể tách khỏi ‘mát mẻ’!
Bạn cần đăng nhập để bình luận