Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 693: Giang học trưởng lái xe Audi ?! (1)

Giang Cần thấy vậy thì đi tới, kêu gào bảo mọi người hãy sang xịn mịn lên, đừng gây mất mặt như vậy nữa. Còn hắn thì cũng thuận tay nhón lấy miếng dưa hấu ngọt nhất ở trung tâm, khiến cho cả phòng làm việc đều hậm hực mắng chửi, làm Phú Quý đang cuộn tròn trong ổ cũng run lẩy bẩy.
Lúc này, Phùng Nam Thư lẳng lặng kiễng mũi chân, nhìn về phía cổ của Giang Cần với đôi mắt cực kỳ đáng yêu.
- Cậu nhìn gì thế?
- Chả nhìn gì.
Phùng Nam Thư lập tức thay đổi ánh nhìn. Giang Cần đơ ra một lúc rồi tháo vài khuy áo sơ mi:
- À cậu muốn xem cái này chứ gì, xem thành phẩm của cậu này, nó vừa đỏ lại vừa bầm tím.
Phùng Nam Thư lén nhìn lên đó một cái, rồi lại dùng ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Là mình cắn.
- Tất nhiên là do cậu cắn rồi, xem tình hình này thì chắc dưới một tuần sẽ không tan hết đâu. Ngày hè nóng nực như vậy mà mình còn phải mặc áo sơ mi để che nó đi.
- Sao phải che?
Phùng Nam Thư mờ mịt hỏi.
- Bởi vì cô bạn tốt của mình quá đỗi xinh đẹp, mình sợ người khác mà biết sẽ đố kị với mình mất.
Phùng Nam Thư sắp sụp đổ vẻ lạnh lùng kia rồi, ánh mắt sáng rực lên nói:
- Giang Cần, cậu là người tốt.
Giang Cần cười cười, cài lại khuy áo, giơ tay ngắt một quả nho xanh trong đĩa hoa quả và đút cho vị tiểu phú bà, sau đó chợt nhớ về chuyện gì đó mà nói:
- Mình đã gọi điện thoại cho Phòng Tiểu Tuyền nhờ chị ấy đến đây một chuyến và chờ mình ở tiệm, chị ấy đến chưa?
Phùng Nam Thư gật đầu:
- Chị ấy đã chờ ở tiệm.
- Vậy cậu ở đây chơi với Phú Quý đi, mình đi kiếm Phòng Tiểu Tuyền.
- Giang Cần, mình cũng muốn đi với cậu.
Phùng Thư Nam dùng vẻ mặt lạnh lùng nói ra câu nói dính người.
- Không được, mình đi bận công chuyện mà. Cậu ngoan ngoãn ở đây chơi đi, nhỡ Cao Văn Tuệ thấy hai ta đi với nhau lại đu cp điên cuồng bây giờ. Trà sữa thì không nấu, sách cũng chẳng thèm viết, cậu có biết độc giả trên mạng mắng chửi cô ấy ô uế như thế nào không? May là cô ấy không chấp, chứ nếu không chắc rơi vào trầm cảm lâu rồi.
Giang Cần hơi rén khi đưa vị tiểu phú bà này đi cùng, bởi vì tý nữa hắn gặp xong Phòng Tiểu Tuyền còn phải đi vào nội thành gặp Lưu Giai Minh nữa, về tới nhà chắc trời cũng tối om rồi. Nếu đưa tiểu phú bà đi theo thì lúc về chắc lại nhõng nhẽo đòi vào rừng chơi dã chiến, rồi kiểu gì cũng lại bị cắn thêm phát nữa cho mà xem.
Bé yêu tinh dính người này, thật sự biết cắn người khác đấy.
Giang Cần in bộ tài liệu “Kế hoạch marketing bước đầu của Zhihu” ra làm 2 bản, sau đó xoa đầu cô bạn thân của mình, vén lọn tóc mai đang rủ xuống của cô ra sau tai rồi rời đi.
Vào cuối tuần, đơn đặt hàng của quán trà sữa Hỉ Điềm số lượng ồ ạt, trong quán chật kín khách hàng, Giang Cần thấy hơi ồn, thế là đưa Phòng Tiểu Tuyền ra nhà kho phía sau quán.
Thời gian gần đây, Phòng Tiểu Tuyền ngoài việc đào tạo nhân viên ở chi nhánh nội thành thì còn đi học bổ túc ở bên ngoài một thời gian nữa. Cho nên hình ảnh của cô đã không giống người lao động vất vả nữa mà như một nhân viên văn phòng trong thành phố vậy.
Sau khi học bổ túc, Phòng Tiểu Tuyền còn sửa đổi một vài mẫu nhãn hiệu trà sữa cho Hỉ Điềm, tạo được hiệu quả rất tốt.
Mọi người đều biết rằng bà chủ rất quý cô nhân viên Tiểu Phòng này, nhưng thực ra Giang Cần cũng đánh giá cao cô, bởi vì hắn thấy được sự linh hoạt mềm dẻo của người làm công trong con người Phòng Tiểu Tuyền.
Đây không phải lời khen của tư bản dành cho công cụ kiếm tiền của mình, mà là từ trong con người của cô ấy, Giang Cần đã nhìn được hình ảnh của chính hắn đã từng dốc sức làm việc ở Thâm Thành khi trước.
Chỉ là Phòng Tiểu Tuyền may mắn hơn hắn của kiếp trước, cô gặp được người ông chủ tốt bụng như hắn, không chỉ hào phóng lại còn bảnh trai.
- Việc mở rộng Zhihu ra toàn quốc đã hoàn thành giai đoạn 1, tôi định sử dụng các nhãn hiệu có trong Lâm Xuyên để marketing. Hỉ Điềm là nhãn hiệu của nhà ta, cho nên chúng ta cũng phải nhân cơ hội này để vươn ra khỏi Lâm Xuyên, chị thấy mình có phụ trách được chuyện này không?
Phòng Tiểu Tuyền có hơi hồi hộp:
- Ông chủ, tôi không biết mình có năng lực đó không nhưng tôi muốn thử sức xem sao.
Giang Cần hài lòng gật đầu:
- Chị không cần căng thẳng quá, tôi sẽ cho đội chuyên gia marketing giúp chị một tay, công việc trước mắt chị chỉ cần làm theo sắp xếp là được.
- Dạ được ông chủ, cảm ơn cậu đã trao cho tôi cơ hội này.
- Không phải tôi trao cho chị cơ hội này, mà là bà chủ quá yêu mến chị.
Phòng Tiểu Tuyền nghe xong thì lộ ra vẻ vô cùng tự hào trong đáy mắt, và cũng rất cảm kích bà chủ đẹp như thiên tiên của mình.
Ngoài ra, Giang Cần không biết được rằng Phòng Tiểu Tuyền còn là chuyên gia cắn đường, chỉ trong nháy mắt mà cô ấy đã ngửi được vị đường từ trong câu nói kia của Giang Cần.
Tuy rằng ông chủ rất nghiêm túc, lời nói cũng rất uy nghiêm, làm việc thì lại dứt khoát trôi chảy, năng lực thì hơn người, nhưng có vậy thì vẫn phải nghe lời của bà chủ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận