Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 640: Luôn muốn cơ bụng của cậu (2)

Vấn đề trọng tâm ở đây là những doanh nhân Lâm Xuyên này muốn gì?
Thật sự có ai dẩm đến mức chịu để người ta dùng tiền chùa ư? Nhạc Trúc cảm thấy không thể hiểu nổi, những ông lớn đó đã có thể gây dựng sự nghiệp thì cũng không phải kẻ ngốc nghếch, tại sao khi gặp Giang tổng lại như kiểu bị ngu đi thế? Nếu là cô thì cô sẽ không bao giờ cho phép người khác dùng chùa như vậy.
Chờ một chút, Nhạc Trúc nghĩ tới điểm này đột nhiên sững sờ, sau đó cô liền nhận ra một vấn đề mấu chốt.
Cô hiện đang ở chi nhánh Vạn Chúng, kiêm chức tổng giám đốc của nơi này, đâu phải chưa từng bị Giang Cần bóc lột dùng chùa?
Ồ, ra vậy...
Từ sinh viên đại học đến doanh nhân, ai cũng nằm trong âm mưu của Giang tổng, sở dĩ họ không thể tỉnh ngộ là vì người trong cuộc sẽ không nhận ra, chỉ người ngoài cuộc mới có thể nhìn thấu tất cả mà thôi.
Chẳng lẽ trên thế giới này tất cả mọi người đều có thể bị Giang tổng thao túng tùy ý mà không có ai có thể thao túng nổi Giang tổng ư?
- Giang Cần, mình muốn sờ cơ bụng.
Trong khách sạn Vienna, Giang Cần đang thu dọn hành lý chuẩn bị trở về Tế Châu thì tự nhiên nhìn thấy Phùng Nam Thư lạnh lùng chạy tới làm nũng.
- Rốt cuộc cậu có mục đích gì mà lại muốn sờ cơ bụng của mình hả?
Giang Cần đưa hai ta ôm chặt lồng ngực, lộ ra vẻ mặt cảnh giác. Hắn cảm thấy tiểu phú bà đang muốn lừa hắn vào tròng để sàm sỡ hắn.
Tiểu phú bà cắn cắn cánh môi căng mọng:
- Mình không biết nữa, nhưng mình cứ nghĩ tới cơ bụng của cậu là lại thèm sờ.
- Cậu nghĩ tới cơ bụng của mình từ khi nào?
- Mình...
Phùng Nam Thư ngây ngốc chốc lát:
- Giang Cần, hình như mình luôn nghĩ về nó.
Giang Cần vén áo lên xem, sau đó ngẩng đầu bày ra vẻ mặt nghiệm nghị:
- Tiểu phú bà, chúng ta là bạn tốt, không được tiếp xúc thân thể nhiều, như vậy không hợp tình hợp lý.
- Nhưng cậu còn gặm chân của mình nữa.
Hồi lâu sau, Giang Cần vén áo lên rồi nhắm chặt mắt, cảm nhận có một bàn tay thơm mềm sờ vào người hắn. Giang Cần thầm nghĩ thôi toi cơm, kiểu này hắn đã bị Phùng Nam Thư bắt thóp triệt để rồi.
Người xưa nói quả không sai, của biếu là của lo, của cho là của nợ. Ăn được đồ ngon là kiểu gì cũng phải trả tiền thôi, mật ngọt chỉ tổ chết ruồi.
Lúc đầu thì gọi anh, sau đó thì nắm tay, tiếp nữa thì lại ôm, lại còn thích ngồi lên lòng hắn cọ cọ, bây giờ lại thêm cả sờ soạng linh tinh nữa, thế sau này còn tới bước nào?
Bạn tốt thật sự nhiều chữ con ở chữ bạn gái à? Nhưng hắn có hứng thú gì với yêu đương nhăng nhít đâu!
- Phùng Nam Thư.
- Ơi.
- Chà đạp bạn tốt nhất của cậu nhẹ thôi.
Phùng Nam Thư bày ra vẻ mặt vui sướng tựa như mưu kế được thực hiện trót lọt, đôi mắt mướt nước trông vô cùng có hồn. Cuối cùng cô nhìn thấy điện thoại của Giang Cần không ngừng động đậy nên hiếu kỳ đưa tay ra.
- Đừng có sờ lung tung, không là xảy ra án mạng bây giờ. - Giọng nói của Giang Cần bắt đầu khàn khàn.
Buổi chiều, ánh chiều tà soi tỏ, nhiệt độ vẫn tăng cao không hạ. Giang Cần và Phùng Nam Thư hạ cánh ở Tế Châu, về lại quê hương thân thuộc.
Hắn đã làm được rất nhiều việc trong mùa hè này: nghiên cứu khảo sát thị trường, hoàn tất việc hợp tác chiến lược, và còn thành công mua lại cổ phần của Vạn Chúng, cũng không ngoa khi nói rằng hắn đã có một mùa bội thu.
Nhưng làm việc trong thời gian dài sẽ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, vì vậy nửa tháng còn lại, hắn quyết định không đi lung tung nữa mà sẽ về nhà hưởng thụ kỳ nghỉ nhàn hạ thôi là đủ.
Chỉ ăn một hai miếng thì sẽ không thể trở thành người béo, Giang Cần thấy bản thân quản lý thời gian được như vậy đã là quá hài lòng về bản thân rồi.
Tất nhiên thảnh thơi không có nghĩa là sẽ không làm gì cả. Vừa hay đã hoàn thành thỏa thuận chiến lược, cũng đã nghiên cứu khảo sát thị trường xong xuôi, trước mắt chỉ còn lại mỗi công việc của Zhihu mà thôi.
Hắn không có kỹ năng về kỹ thuật nên không giúp được gì cho công việc của Tô Nại, vậy là hắn liền bắt đầu nghiên cứu vấn đề phương hướng về nội dung với Đổng Văn Hào.
Dù kỹ thuật giỏi, marketing đỉnh nhưng nội dung nhạt thì cũng khó để níu kéo được người dùng.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Giang Cần bắt đầu nghiên cứu những nội dung được tạo ra sau khi triển khai kế hoạch "Top 100 Blogger". Hắn nhận ra sau khi thưởng tiền khích lệ, một số blogger nữ có nội dung càng ngày càng kích thích, cực kỳ độc hại.
Điều này có nghĩa là tốc độ giám sát internet không theo kịp, thế này thì sớm muộn gì Đổng Văn Hào cũng phải ăn cơm tù mất thôi.
- Hả?
- Cái này là cái gì?
Giang Cần di chuyển chuột và nhấp vào phần danh sách hot search mới được phát triển.
Mặc dù Zhihu chủ yếu tập trung vào thị trường sinh viên đại học, yêu cầu nội dung phải vô cùng gần gũi với cuộc sống đại học, nhưng sinh viên đại học đâu thể thờ ơ với thế sự, chỉ tập trung đọc sách của các bậc thánh hiền? Vì thế cho nên Zhihu không chỉ phải làm những nội dung liên quan tới đại học mà còn phải tạo ra một nơi có thể theo dõi những tin tức xã hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận