Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 360: Ngoan ngoãn giao danh thiếp ra (1)

Buổi chiều hôm sau, Giang Cần đến một cửa hàng âu phục trong thành phố, theo gợi ý của nhân viên bán hàng, hắn thử một bộ vest màu xám với áo sơ mi đen, bên dưới phối với quần tây đen và giày da màu đen.
Dáng người của hắn vốn dĩ rất cao, ngày thường mặc trang phục bình thường không quá rõ ràng, nhưng sau khi thay một bộ vest, dáng vẻ là lơ phất phơ của hắn trong nháy mắt khí khái hào hùng không ít.
- Thật là đẹp trai, tôi quả thực chính là cái móc treo quần áo mà.
- Màu này mặc trên người tôi, nó thể hiện khí chất, tinh thần và một chút quý phái, Ngô Ngạn Tổ tới cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhân viên bán hàng của cửa hàng âu phục đi theo phía sau và im lặng một hồi, trong lòng tự nhủ kỹ năng marketing của tôi đều bị anh nói hết rồi, vậy tôi còn biết nói cái gì đây?
Đầu năm nay, các khách hàng đã tiến hoá đến mức sẽ hỗ trợ nhân viên bán hàng chào hàng sao?
- Ông chủ, vì sao cậu không chọn màu đen, rõ ràng âu phục màu đen càng lộ vẻ trầm ổn hơn. - Tô Nại ở bên cạnh không nhịn được nói xen vào một câu.
- Màu đen sao? Đầu năm nay, bảo vệ trong khách sạn cũng đều mặc màu đen, tôi sợ bọn họ coi tôi là đồng nghiệp mất.
Giang Cần soi gương nửa ngày, đột nhiên quay đầu lại tạo dáng:
- Có phải cô vừa thay điện thoại di động mới hay không, pixel ổn không, chụp cho tôi một tấm mặc âu phục đi.
Tô Nại lấy điện thoại di động ra chụp cho hắn hai tấm ảnh:
- Ok, chụp xong rồi.
- Hả? Đầu của tôi đâu?
- Không phải... Chụp âu phục sao?
Tô Nại mờ mịt.
Giang Cần sửng sốt nửa ngày, trong lòng tự nhủ, lập trình viên các cô đều như vậy sao:
- Tôi bảo cô chụp gương mặt đẹp trai này, cô lại chụp âu phục cho tôi làm cái gì?
Tô Nại cắn răng, tự nhủ trong lòng, ông chủ lắm chuyện thật đấy, rồi lại giơ tay lên chụp thêm hai tấm:
- Được rồi, lần này được rồi chứ?
- Ừm, cái này còn tạm, tối về gửi qua email cho tôi.
- Ông chủ thích đẹp thật đấy, chỉ có hơn chứ không kém mấy cô gái chúng tôi.
Giang Cần ha ha một tiếng rồi quay sang nhìn nhân viên bán hàng:
- Tôi muốn mua bộ này, không cần gói đâu, giúp tôi cắt mác đi, tôi sẽ mặc luôn.
Nhân viên bán hàng gật gật đầu:
- Vâng thưa ngài, ngài thanh toán bằng tiền hay là sao ạ?
- Đúng rồi, Tô Nại trả tiền đi, nhớ xuất hóa đơn đấy.
- Ồ.
Tô Nại đi theo nhân viên bán hàng đến quầy lễ tân để thanh toán, lúc quay lại còn lẩm bà lẩm bẩm:
- Rõ ràng chị Lan Lan là thư ký bán thời gian của cậu.
- Cô ấy có chuyện quan trọng hơn, đã đi chuẩn bị rồi, truyền thống của 208 chúng ta chính là như vậy, càng có tài hoa càng phải kiêm nhiều chức vụ. - Giang Cần mới mở miệng ra đã phả ra mùi nhà tư bản.
- Ngôn ngữ thật sự là một loại hình nghệ thuật, biết rất rõ là cậu đang bóc lột, nhưng tôi lại cảm thấy rất dễ nghe.
- Cô nói rất hay, lần sau đừng nói nữa.
Giang Cần kéo cà vạt, một lần nữa chiếu một cái tấm gương, không khỏi có chút hoảng hốt.
Trang phục như vest đen này, kiếp trước khi chạy nghiệp vụ hắn đã mặc rất nhiều năm, tự nhiên có cảm giác rùng mình.
Cho nên hắn cảm thấy một cảm giác kháng cự trong lòng, cảm thấy rằng hắn không thể thở được khi mặc bộ vest đen này.
Vẫn là màu xám tốt hơn, đẹp trai ngầu lòi.
- Đi thôi.
- Cậu định đi đâu?
- Cô về trường học đi, tôi đi xem người khác trang bức.
Giang Cần lái xe đưa Tô Nại về trường học, chạng vạng tối đi đến khách sạn quốc tế Long Khải.
Đây là một khách sạn được xếp hạng sao tương đối nổi tiếng ở Lâm Xuyên, nghe nói cũng là do một hội viên của thương hội Lâm Xuyên mở, hàng năm bọn họ đều sẽ cố định tụ tập ở đây một chút và sử dụng một phòng tiệc cố định hàng năm… Sảnh Tài Nguyên.
Nghe cái tên này mà xem, sảnh Tài Nguyên, giản dị tự nhiên lại thẳng thắn cỡ nào.
Giang Cần lái xe đi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, phát hiện chiếc A6 của mình quả thực là có chút em trai của em trai trong dàn xe ở đây.
Nhưng cũng không có gì đáng nói.
Xe là của các người, tiền cũng là của các người, nhưng sẽ có một ngày sẽ số tiền này sẽ là của tôi.
- Bắt đầu thôi.
Giang Cần khóa xe, đi thang máy lên đại sảnh tầng một, lập tức cảm nhận được một cảm giác tráng lệ, đèn chùm pha lê sáng chói mắt, trên tường của đại sảnh còn được vẽ sơn hà cẩm tú.
Ở cả hai bên sân khấu, một dải đèn vàng lớn được treo ở trần sảnh và cột, màu vàng ấm của ánh đèn và vàng kim thổ hào của nền sảnh kết hợp với nhau, soi sáng hoa văn của nó ra một loại hiệu quả sóng gợn lăn tăn.
Nhất là hàng đồng hồ treo tường đại diện cho các múi giờ khác nhau đã khiến hương vị quốc tế xuất hiện ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận