Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 447: Người lãnh đạo (1)

Bọn họ cũng không dám thực sự đánh đập, cướp bóc, chỉ là mỗi ngày đến buông một vài lời cay đắng, khiến cửa hàng trong tình trạng gà chó không yên, còn dọa đi không ít khách hàng.
Lai Tồn Khánh với tư cách là trưởng nhóm của nhóm quảng bá Đại học Bách Khoa, y ra mặt đã giải quyết rất nhiều lần, chủ yếu là dùng lý lẽ thuyết phục, dùng tình người thấu hiểu, nhưng thực tế là không có tác dụng chó gì.
Bởi vì bạn rõ ràng đã cướp đi việc kinh doanh của người khác, nói bao nhiêu lời hay ý đẹp cũng vô dụng, lời hay không phải là tiền, ai sẽ chịu nghe bạn lải nhải.
Lấy ví dụ, nếu bạn cướp đi bạn gái của người ta, rồi còn đi an ủi người ta hãy thả lỏng tâm trạng, mũi không bị vẹo đã là may mắn.
Huống chi, tiền còn quan trọng hơn bạn gái nhiều!
Nhưng Lai Tồn Khánh cũng cả bụng tức giận.
Mẹ nó, làm ăn dựa vào bản lĩnh, các người không bán được thì liên quan gì đến chúng tôi chứ?
Thế là về sau y không đến nữa, chỉ phái một số người đứng ở cửa bảo vệ an toàn cho nhân viên, bởi vì ngoài vấn đề cửa hàng trà sữa ra, y còn rất nhiều vấn đề khác phải đối mặt.
Tổ nội dung thiếu nhân lực, Lai Tồn Khánh vốn định mượn từ tổ thị trường, kết quả tất cả mọi người đều không muốn đi phát tờ rơi nữa.
Đặc biệt là một sinh viên nghèo, ngày nào cũng than vãn phát tờ rơi mệt nhọc, muốn vào tổ nội dung, thấy danh sách mượn người không có mình, gã liền trực tiếp bãi công.
Theo lẽ thường, loại người như vậy thì trực tiếp sa thải là được rồi, nhưng khó khăn ở chỗ gã này là sinh viên nghèo, khiến cho Lai Tồn Khánh luôn do dự không biết nên làm thế nào.
- Ban đầu, ông chủ chỉ là lẽ loi một mình, làm sao có thể biến dự án từ không có thành có được nhỉ?
- Nghe Đổng ca nói, ông chủ có thể điên cuồng nhảy múa qua lại những cái hố lớn trên mặt đất, nhưng chưa bao giờ bước vào. - Đinh Xảo Na trầm ngâm nói một câu.
Lai Tồn Khánh nghe xong thì chép miệng:
- Câu ví dụ này quả là sinh động!
- Nếu ông chủ ở đây thì tốt rồi...
Nghe được câu này, Cố Điềm Điềm, Trần Văn Tú và Thang Lệ ở bên cạnh đều không nhịn được mà nhìn nhau, đối với từ “nam thần” dường như đã có một sự hiểu biết sâu sắc hơn.
Các cô đã chạy ở tổ thị trường nửa tháng rồi, bởi vì làm việc cần cù chăm chỉ nên được Lai Tồn Khánh điều chuyển đến tổ nội dung.
Sau đó, mỗi lần trong nhóm có vấn đề gì không thể giải quyết, tất cả mọi người đều sẽ hét lên một câu, vì sao ông chủ không ở đây, có ông chủ ở chỗ này thì tốt rồi.
Cứ như thể, chỉ cần Giang Cần xuất hiện, thì mọi vấn đề đều không phải là vấn đề.
Những nam thần khác, chỉ có thể nhìn thấy chỗ “nam”, nhưng nam thần Giang Cần này lại thật sự khiến người ta cảm thấy “thần”.
Nhưng điều khiến họ không ngờ tới là, Giang Cần thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, một giây sau hắn đã bước vào phòng hoạt động.
- Ông chủ, cậu đây rồi!
Lai Tồn Khánh lập tức mềm nhũn trên băng ghế, giống như tìm được chỗ dựa tinh thần, áp lực lập tức giảm đi rất nhiều.
Giang Cần đi vào nhìn y một cái:
- Sao hai người cứ như sắp khóc vậy?
Đinh Xảo Na nhịn không được mở miệng:
- Chúng tôi vốn nghĩ là rất tốt, cứ nghĩ là làm theo trình tự thì sẽ ổn cả thôi. Nhưng trong quá trình lại luôn có những vấn đề rối ren, thật quá khó khăn, hồi đó ông chủ như thế nào mà làm được vậy?
- Chỉ là có chút thiên phú nhỏ và vẻ ngoài đẹp trai mà thôi.
Nhìn biểu tình không nói gì của mọi người, Giang Cần cũng mê man, mẹ nó, hiện tại nói thật cũng không ai tin, đây là cái xã hội chó tha gì:
- Gặp phải phiền toái gì, nói nghe xem.
- Đầu tiên là chuyện cửa hàng trà sữa...
Ba phút sau, Giang Cần nghe xong báo cáo của Lai Tồn Khánh:
- Làm ăn là vậy, mình ăn nhiều thì người khác không có ăn, rất bình thường.
Đinh Xảo Na nhịn không được mở miệng:
- Ông chủ, trước đây cậu dẫn đội làm quảng bá có từng gặp phải chuyện này không?
- Cũng từng gặp qua, nhưng không có ai đến gây rối công khai như vậy.
- Vậy bây giờ phải giải quyết thế nào?
Giang Cần suy nghĩ một chút:
- Tôi luôn nhấn mạnh với đội ở Lâm Đại một điều, gọi là nhìn thấu hiện tượng để thấy bản chất, mọi người nghĩ họ đến gây chuyện để rồi cuối cùng họ hy vọng đạt được kết quả gì?
Lai Tồn Khánh ngược lại biết đáp án:
- Bọn họ chỉ muốn kiếm tiền thôi.
- Vậy không phải là xong rồi sao, cho bọn họ một cơ hội kiếm tiền là được.
Giang Cần phất phất tay, dẫn bọn họ nghênh ngang đi đến tiệm trà sữa đã gây chuyện kia, tìm được ông chủ tiệm, trực tiếp ném một bản hợp đồng lên quầy của bọn họ.
Lai Tồn Khánh còn tưởng ông chủ sẽ nói, ký nó đi, đừng không biết điều!
Phim truyền hình đều diễn như vậy mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận