Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 689: Cậu đáng yêu cậu quyết định

Giang Cần giật giật cánh tay tiểu phú bà:
- Ôm như này chẳng phải cũng là ôm sao?
- Muốn được cậu ôm vào lòng, còn cọ tai nữa.
- Cái đồ tiểu yêu tinh dính người, mỗi ngày chỉ biết ôm trong ngực, cọ tai.
Phùng Nam Thư vẻ mặt cao lãnh hừ một tiếng, nhưng ánh mắt lại vui vẻ như mèo con ăn được cá mòi khô, trong mắt lấp lánh tia sáng, nhẹ nhàng mà linh động.
Giang Cần cũng không nói gì nữa, mà nhìn về phía cảnh phố xá hai bên, thấy những cửa hàng chưa đóng cửa nhấp nháy biển hiệu neon, lại cảm nhận gió đêm ấm áp phả vào mặt, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc vang lên, một giai điệu vui tươi nhanh chóng vang lên xung quanh.
Anh muốn nắm tay em mãi không buông.
Tình yêu liệu có thể mãi mãi đơn thuần không bi ai?
Anh muốn cùng em đi xe đạp, anh muốn cùng em xem bóng chày.
Muốn thế này không lo âu, hát vang bài ca, cùng nhau bước đi.
Anh muốn nắm tay em mãi không buông.
Tình yêu liệu có thể đơn giản không tổn thương?
Em dựa vào vai anh, em ngủ trong ngực anh.
Cuộc sống như thế này, em yêu anh, anh yêu em.
Giang Cần lẩm nhẩm hát theo hai câu, bỗng dưng sinh ra một tia nghi hoặc, thầm nghĩ bài hát "Simple Love" này từ đâu phát ra vậy?
Nếu đây là tiếng nhạc phát ra từ cửa hàng ven đường, thì khi đi ngang qua chỉ nghe thoáng qua một câu rồi sẽ không nghe thấy nữa. Nhưng tại sao tiếng nhạc này càng nghe càng rõ ràng?
Ông chủ Giang ôm chặt eo thon nhỏ của Phùng Nam Thư, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện chiếc Rolls-Royce phía sau đang bật đèn báo nguy hiểm, mở cửa sổ, hai cần gạt nước trái phải đung đưa, tiếng hát chính là từ trong xe theo cửa sổ bay ra.
Nhìn qua kính chắn gió, hắn phát hiện chú Cung đang một tay nắm vô lăng, một tay lắc lư theo nhạc, trên mặt còn nở nụ cười hiền hậu và hài lòng.
Lương tháng này, tôi nhận mà không hề áy náy!
Giang Cần chỉ biết im lặng.
Sau một lúc lâu, Phùng Nam Thư lái xe đến Đại học Lâm Xuyên, sau đó thừa dịp Giang Cần không chú ý định quẹo vào rừng phong. Giang Cần thầm nghĩ, như vậy có thích hợp không? Chú Cung vẫn đang ở phía sau nhìn mà.
Nhưng khi Giang Cần quay đầu lại, chú Cung đã rời đi lúc nào không hay. Mục đích chính là tạo ra một bầu không khí thanh tao, nhẹ nhàng. Sau đó tiểu phú bà đỗ xe, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Giang Cần, biểu cảm lạnh lùng.
- Làm gì?
Phùng Nam Thư nhấp cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận:
- Giang Cần, đến lúc ôm mình rồi.
Lúc này bóng đêm yên tĩnh, bởi vì gió đêm nên trong rừng phong vang lên tiếng xào xạc rung động.
Giang Cần tuy không muốn thừa nhận, nhưng luôn cảm thấy hiện tại hắn đã bị Phùng Nam Thư nắm thóp hoàn toàn. Nhưng sự nắm thóp này lại vô cùng thoải mái, khiến người ta không muốn phản kháng. Hắn luôn cảm thấy mình rơi vào bẫy, nhưng lại không có một bằng chứng nào.
- Tê…
Đúng lúc này, cổ Giang Cần đau nhức, tiểu phú bà cuộn mình trong ngực và lén trồng dâu tây cho hắn.
Xong đời rồi, hành động của tiểu phú bà càng ngày càng thuần thục. Cũng bởi vì phạm vi tiếp thu kiến thức của cô hạn hẹp, kênh thông tin không đa dạng, nếu không đến khi cô học được cách sinh con, tình bạn này tuyệt đối sẽ tạo ra kết tinh là tiếng khóc oa oa.
Bạn tốt nhà người ta đều như vậy sao? Bất kể học được gì đều muốn thử nghiệm trên người bạn tốt, hơn nữa còn là kiểu càng thử càng nghiện.
- Tiểu phú bà, cậu không giảng võ đức, sao chưa chào hỏi câu nào đã động miệng?
Phùng Nam Thư phồng má phấn:
- Mình là yêu tinh cắn người.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ và lông mi run rẩy của cô, Giang Cần sửng sốt hồi lâu, sau đó buông hai tay ra, trực tiếp từ bỏ chống cự:
- Được, cậu đáng yêu cậu quyết định, nào, cắn chết người bạn tốt nhất của cậu đi.
Phùng Nam Thư cúi đầu, lại mút hắn thêm một ngụm, sau đó hơi sửng sốt, có chút mờ mịt nhìn thoáng qua hướng dưới váy, tiếp theo dùng ánh mắt thăm dò và mút thêm một ngụm nữa, rồi choáng váng hồi lâu.
- Cậu đang làm gì? - Trong ánh mắt Giang Cần tràn đầy nghiêm túc.
Phùng Nam Thư kẹp chân một cái, lại rụt vào trong ngực hắn:
- Mình muốn gọi ca ca.
- Sao bỗng nhiên lại làm nũng rồi.
- Không biết, có thể là bởi vì cậu cưng chiều mình.
Giang Cần đưa tay xoa xoa tóc cô:
- Đó là bởi vì cậu quá ngoan, ai lại không cưng chiều cho được.
Phùng Nam Thư vui vẻ, lạnh lùng nói:
- Giang Cần, cậu nói chuyện càng ngày càng dễ nghe, có bản lĩnh cậu nói nhiều một chút.
- Những lời lẳng lơ này là cậu học từ đâu?
- Mình không biết.
Phùng Nam Thư nhịn không được ngáp một cái, sau đó ôm cổ hắn cọ cọ hai cái, mùi thơm thiếu nữ làm cho Giang Cần muốn ngừng mà không được.
Tiểu phú bà tuy cao một mét bảy, nhưng ngoại trừ những chỗ nên có thịt, những bộ phận khác đều rất cân xứng, ôm không hề nặng, hơn nữa làn da mịn màng như tơ lụa, còn thơm thơm mềm mại… thời tiết thật nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận