Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 439: Nam thần chân chính sẽ tự tỏa sáng (1)

Sáng sớm cuối tuần, Lâm Xuyên se se lạnh, trong ma lực của mùa xuân này, đa phần sinh viên sẽ chọn ngủ nướng thêm chút nữa.
Còn những người làm công ăn lương chăm chỉ thì đã dậy sớm đi làm từ lâu rồi.
Vì trẻ con mới được lựa chọn còn người lớn thì không có sự lựa chọn nào cả.
Lúc này, những chiếc xe chuyên chở hàng hóa đã xuất phát từ nhà xưởng của quảng cáo Thịnh Thị đi tới Đại học Bách khoa, sau khi trình giấy tờ ra, chúng được đi vào trường học và tới phố đi bộ trong trường.
Tài xế đồng thời phụ trách lắp đặt nhảy xuống xe, vừa hút hai ngụm thuốc lá vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
Xác định vị trí, nhìn khoảng cách.
Tài xế vẫy vẫy tay thét to đốc thúc mọi người mau chóng làm việc cho kịp giờ.
Chẳng bao lâu sau, bảng xếp hạng hoa khôi cực lớn đã xuất hiện cách Hỉ Điểm mười mét, cũng chính là con đường ở giữa phố buôn bán và ký túc xá. Sau khi dựng thẳng lên, bọn họ lại dùng dây thép gia cố hai lần để tránh cho việc bị gió thổi ngã.
Trừ những thứ đó ra thì các bảng hiệu, biểu ngữ, cờ xí cũng lần lượt được sắp xếp.
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, vị trí phồn hoa nhất trong Đại học Bách khoa đã tràn ngập logo Zhihu, khẩu hiệu của cuộc thi hoa khôi và quảng cáo của Hỉ Điềm.
Bầu không khí này thật sự giống trung tâm thương mại Vạn Chúng trong thời gian đẩy mạnh tiêu thụ đợt tết.
- Làm xong rồi, rút!
Tài xế không dây dưa chút nào mà phất tay cho công nhân lên xe, sau đó chất vật liệu dư lại lên xe rồi chạy dọc theo đường lớn Hưng Hồng đi tới Đại học Sư phạm và lặp lại như thế một lần nữa.
Đợi tới khi sắp đặt xong xuôi, Đổng Văn Hào mới dẫn đầu hai trợ thủ tới Đại học Sư phạm gặp chủ nhiệm Lý.
Hai bên dựa theo kế hoạch đã sớm định ra: bắt đầu phỏng vấn những sinh viên đang đi làm thêm trong giảng đường đã chuẩn bị từ trước.
Cái danh vừa học vừa làm là dùng để thúc đẩy các hạng mục của Zhihu và Multi-group, nhưng nó cũng chính là ô dù của bọn họ. Nếu không có danh hiệu này thì có lẽ Giang Cần sẽ phải hao phí rất nhiều thời gian không cần thiết cho kế hoạch quảng bá lần này.
Nhưng đồng thời, Giang Cần lại không hy vọng nó chỉ là một danh hiệu “có tác dụng”, hắn càng hy vọng có thể thực hiện được danh hiệu này.
Một mặt, đẩy mạnh hạng mục trợ học này có lợi ích rất lớn cho việc chứng thực tín dụng của hạng mục.
Mặt khác, quả thực những người có gia cảnh nghèo khó thường có phẩm chất học tập tốt.
- Chào các thầy cô lãnh đạo ạ, em tên Đái Ngọc, số thứ tự thứ năm.
- Em tên là Tằng Dũng…
- Chào các thầy cô, em tên là Bạch Hàng Hàng…
Đổng Văn Hào đã trải qua rất nhiều trường hợp như vậy rồi, dù sao thì hai quản lý bên Khoa học Kỹ thuật cũng là một tay y chọn ra, hơn nữa y còn có kinh nghiệm từng làm công việc phỏng vấn ở Câu lạc bộ Văn học, nên toàn bộ hành trình này đều nằm trong lòng bàn tay y.
Sinh viên nào phù hợp, sinh viên nào không thích hợp, sinh viên nào có thể bồi dưỡng, sinh viên nào cần phải có sự chú ý đặc biệt.
Lão Đổng chỉ dùng mấy câu đơn giản thôi cũng đã có thể phân chia rõ ràng, sau đó y đặt bút xuống, vô tình nhưng cũng vô cùng chuyên nghiệp.
Chủ nhiệm Lý ngồi ngay bên cạnh y, lúc mới đầu ông không nhịn được còn xen vào mấy câu, nhưng lại phát hiện hình như ý kiến của mình không có tác dụng gì, thế là ông cứ yên ổn làm linh vật tượng trưng thôi, bao giờ nhiếp ảnh gia lia cam tới thì ông mới ngồi thẳng lên lại.
Điều này cũng khiến ông không thể không cảm thán đoàn đội của Giang Cần thật tuyệt, có một loại dứt khoát sắc bén đánh thẳng vào trọng điểm mục tiêu.
Đại học Sư phạm của ông cũng có đoàn đội khởi nghiệp, nhưng nếu để so với nhóm người tới từ Lâm Đại này thì đoàn đội của bọn họ không khác gì đang chơi trò trẻ con cả.
Nhưng đều cùng là sinh viên mà, rốt cuộc khác nhau ở đâu chứ?
Cũng không thể nói là thành tích của sinh viên Lâm Đại tốt nên có làm gì thì cũng tốt hơn sinh viên của các trường hạng hai đi? Làm gì có căn cứ khoa học nào như vậy chứ.
- Sao vừa nãy không giữ sinh viên kia lại vậy? Thầy thấy em đó có rất nhiều kinh nghiệm làm thêm mà.
- Trước khi tới đây, ông chủ của chúng em đã nói rồi, phải cẩn thận những người quá mồm mép, quá nhiều ý tưởng, thấy người sang bắt quàng làm họ. Sinh viên đó lại đủ cả ba yếu tố ấy nên tụi em lại càng không thể nhận được.
- Không phải người như vậy sẽ thích hợp với việc quảng bá dự án hơn sao?
- Trước giờ ông chủ chưa sai bao giờ nên tụi em cũng không phải nghĩ tới khả năng khác làm gì cả, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Chủ nhiệm Lý nghe xong thì mím môi, tự dưng ông hiểu đoàn đội khởi nghiệp trong trường mình khác đoàn đội của Giang Cần ở đâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận