Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 744: Người con rể này cũng được đấy chứ (2)

Giang Cần luôn nghĩ rằng bản thân bị nhắm tới, người ta thì có chương trình vận động mất sức, còn hắn chỉ có thể làm ổ tại khách sạn xem ti vi, thực ra đều do Tần Tịnh Thu không cho.
Bà và Phùng Nam Thư vốn có khúc mắc với nhau, nếu để con bé biết được bà đã sắp xếp người đưa người đàn ông của nó đi những chỗ như vậy, thì chắc chắn sẽ ngó lơ bà suốt cuộc đời.
Tuy bà không ở Lâm Xuyên nhưng cũng thường xuyên nhận được những báo cáo điều tra được gửi tới từ Lâm Xuyên. Bà biết cháu gái mình bây giờ như một thùng giấm chua, luôn coi Giang Cần là của báu, không cho ai được đụng đến.
- Tần tổng, không biết vì sao cháu cảm thấy bác rất quen thuộc.
- Quen thuộc chỗ nào vậy?
Giang Cần ngẫm nghĩ một chút:
- Về khí chất, cháu luôn cảm thấy khí chất lạnh lùng thoát tục này, hình như, cháu đã thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Tần Tịnh Thu có chút kinh ngạc với sự nhạy cảm của cục vàng này:
- Có thể do khí chất này của ta quá đỗi phổ biến đi?
Giang Cần lắc đầu:
- Khí chất này của bác bao nhiêu người muốn tập luyện mà không được. Trừ bác ra cháu chỉ thấy một người nữa, cô gái ấy cũng đẹp như tiên trên trời.
- Miệng của Giang tổng ngọt thật đấy. Ta nghe nói cháu vẫn còn học đại học, chắc bình thường hay lừa tình các bạn nữ lắm nhỉ.
- Tần tổng hiểu lầm rồi ạ, cháu thuộc loại thủ thân như ngọc. Với lại cháu cũng chỉ có một người bạn khác giới duy nhất, thời gian bình thường đều dành cho học tập và khởi nghiệp. Chắc bác không biết, cháu là ngôi sao học tập đầu tiền Đại học Lâm Xuyên, còn là doanh nhân trẻ của Lâm Xuyên nữa đó ạ.
Tần Tịnh Thu cười cười:
- Mọi người đều nói tuổi trẻ phong lưu. Những lời này của Giang tổng ta không tin đâu.
Giang Cần nở một nụ cười khiêm tốn dịu dàng:
- Tuổi trẻ phong lưu là vì không biết bản thân muốn gì, chỉ có thể dựa vào những thứ đó để tìm kiếm cảm giác tồn tại. Nhưng cháu không như thế, cháu biết mình muốn gì.
- Cháu muốn điều gì?
- Tất cả mọi người bình an khỏe mạnh, bạn tốt mỗi ngày đều vui vẻ, bản thân giàu có và thế giới mãi mãi hòa bình ạ.
Ánh mắt Tần Tịnh Thu dần trở nên dịu dàng:
- Xem ra cháu thực sự là một chàng trai không tồi.
Giang Cần nhìn Tần Tịnh Thu:
- Cháu cảm ơn Tần tổng đã khen ngợi. Không hiểu sao cháu lại thấy bác rất giống người lớn trong nhà.
- Thật sao?
- Dạ.
Ngay tức khắc, mặt mày Tần Tịnh Thu tươi như hoa, càng thêm mấy phần thân thiết so với nụ cười ban nãy.
Lúc này Hà Ích Quân đang uống rượu, không nhịn được nhìn về phía Tôn Chí:
- Ông chủ các cậu bình thường hô mưa gọi gió, gặp người nào là bẫy người đó. Sao hôm nay tự nhiên lại mồm mép kinh thế?
Tôn Chí ăn một miếng bít tết, lúng búng mở miệng:
- Không biết nữa, ông chủ có thâm ý của mình.
- Thâm ý gì chứ. Tôi thấy tên này muốn dựa hơi người ta thì có. Mấy nhân viên các cậu sùng bái cậu ta quá đi mất.
- Dựa hơi cũng là một nước cờ kinh doanh lợi hại mà. Rất nhiều người muốn dựa hơn còn dựa trượt nữa đó.
- Câu này của cậu... Cũng chẳng ra sao cả, Vạn Chúng có thể hợp tác với công ty bất động sản Tần Thị thực ra cũng có yếu tố dựa hơi trong đó. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao miếng bánh này lại rơi vào đầu tôi nữa.
Trong lúc đang tán gẫu, Giang Cần đã chào tạm biệt Tần Tịnh Thu, vào lại bàn, hắn nâng ly rượu lên lặng lẽ nhấp một ngụm.
Không ngờ thím của tiểu phú bà lại trẻ như vậy, nói chuyện cũng khá dịu dàng.
Sự lạnh lùng tương đương với cơ chế phòng ngự của Phùng Nam Thư có lẽ là được học từ người thím này.
Không sai, hắn rất chắc chắn vị Tần Tịnh Thu này chính là thím của tiểu phú bà.
Có ba lý do.
Thứ nhất, hắn không có người thân quen ở Thượng Hải, nếu như có người muốn lặng lẽ chăm sóc cho hắn thì chắc chắn sẽ là người nhà của tiểu phú bà.
Bởi vì trong mắt của bọn họ, hắn có thể chính là cô gia của nhà họ Phùng. Thực ra bọn họ quá ngốc nghếch, không hiểu cái gọi là bạn tốt cả đời.
Thứ hai, ai lại không muốn hắn đi rửa chân chứ? Với những chỗ giải trí như thế này, bố mẹ hắn nhất định không cho. Tuy Phùng Nam Thư có hơi ngốc nhưng cũng có phẩm chất tiềm tàng của một thùng giấm chua, chắc chắn cũng không cho.
Nhưng muốn ngăn hắn tiếp xúc với những nơi giải trí ở Thượng Hải thì chỉ có người nhà của Phùng Nam Thư mới có thể làm được.
Thứ ba, người duy nhất mà hắn từng tiếp xúc, hay nói đúng hơn là tiếp xúc gián tiếp chỉ có thím của Phùng Nam Thư.
Bởi vì lần trước khi đến Thượng Hải nghiên cứu thị trường, Tô Nại và Lô Tuyết Mai không cẩn thận đã làm mất hành lý, chính thím của Phùng Nam Thư đã giúp họ tìm lại.
Giả vờ không biết hắn để thử hắn phải không?
Nhà giàu thật kỳ quái, kết bạn cũng điều tra tới điều tra lui, lẽ nào sợ tính cách của chính nhân quân tử như hắn không đoan chính à?
Giang Cần nhón một viên lạc rang cho vào miệng, lấy điện thoại ra ngắm hình nền gương mặt ngờ nghệch đáng yêu của tiểu phú bà đang bĩu môi.
Tiểu phú bà ơi tiểu phú bà, vì để trở thành bạn tốt trọn đời với cậu mà mình phải bỏ ra nỗ lực rất lớn.
Nếu như cảm giác của hắn không sai thì thím của cô rất quý hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận