Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 606: Bản chất của du lịch là công tác (1)

- Đúng rồi cậu đặt phòng rồi phải không? Sắp xếp chỗ ở đi.
- Ok.
- Những người khác tới chưa?
- Tô Nại với Đổng Văn Hào tới rồi, tôi cũng vừa mới xếp phòng cho bọn họ đây, chắc là đang ở trong phòng nghỉ ngơi rồi, những người khác chắc vẫn đang trên đường.
Giang Cần kéo vali đi tới trước thang máy:
- Năm giờ chiều nay có thể tới đủ hết không?
Ngụy Lan Lan mở điện thoại ra nhìn tin tức chuyến bay:
- Chắc cũng tầm đó đó, nhưng mà chuyến bay của Lộ Phi Vũ phải tới bốn giờ bốn mươi mới hạ cánh cơ, có thể sẽ lại tốn thêm ít thời gian di chuyển nữa.
- Vậy năm giờ rưỡi tập hợp ở phòng tôi nhé, tối nay chúng ta ra ngoài lượn vài vòng đi.
Thực ra câu chuyện mà đám Tô Nại bàn tán trong group QQ tối qua không có gì sai cả, chuyến này Giang Cần dẫn bọn họ đi không chỉ với mục đích đơn thuần là vui chơi, mà là để khảo sát môi trường quảng bá sau này.
Sau khi rời khỏi Lâm Xuyên, mục tiêu đầu tiên mà Giang Cần hướng đến dĩ nhiên là các thành phố tuyến một có nhiều tài nguyên.
Với việc triển khai ở các thành phố tuyến một, Giang Cần có thể tiếp cận nhiều thông tin hữu ích hơn, tìm kiếm các mối quan hệ hợp tác vững chắc hơn, sau đó nhanh chóng di chuyển đến các thành phố tuyến hai và tuyến ba để có thể nhận được nhiều sự trợ giúp khác.
Tuy nhiên, việc quảng bá xuyên thành phố không phải dựa vào nghĩ là được. Phải biết bắt đầu từ vị trí nào, từ điểm vào gì, làm thế nào để điều chỉnh phương châm cho phù hợp với thị trường bản địa, môi trường doanh nghiệp và mô hình kinh doanh ở xung quanh khu đô thị đại học có sự khác biệt như thế nào, tất cả đều yêu cầu đến tận nơi khảo sát.
Tuy nhóm chấp hành nhiệm vụ mở rộng chính là bộ phận kinh doanh và bộ phận marketing, theo lý chỉ cần phái bọn họ tới đây là được. Nhưng thực tế vẫn là các trưởng phòng 208 chỉ đạo các phương hướng.
Với tư cách là dê đầu đàn của một nhóm nhỏ, Giang Cần không hy vọng mọi người nhắm mắt đi đường.
Người xã hội có thời gian dài để đóng quân ở đây khảo sát thị trường mở rộng, nhưng sinh viên đại học một khi đã bắt đầu nhập học thì không có cơ hội đến, vì vậy kỳ nghỉ hè là thời điểm thích hợp để khảo sát thị trường.
Đây đúng là bậc thầy quản lý thời gian.
Nói chính xác hơn thì nên gọi là bậc thầy quản lý thời gian của nhân viên!
Là một ông chủ tốt, tất nhiên bạn phải học cách quản lý thời gian rảnh rỗi của nhân viên một cách hiệu quả, nếu không bạn sẽ không bao giờ kiếm được nhiều tiền.
Giang Cần đi vào trong phòng khách sạn, cất hành lý rồi đi sang bên cạnh, định cùng Phùng Nam Thư báo bình an cho người nhà.
- Ca ca, ôm.
Phùng Nam Thư vừa cầm điện thoại tra danh bạ vừa đẩy Giang Cần lên giường. Cô dẫm nhẹ vào đôi giày da rồi chui tọt vào trong lòng Giang Cần.
Một loạt các động tác vô cùng nhanh nhẹn và gọn vàng. Mãi tới khi Phùng Nam Thư ngồi lên trên đùi, Giang Cần mới kịp phản ứng lại.
- Sao lúc ở nhà không cho mình ôm?
- Ngại.
Phùng Nam Thư hù khuôn mặt nhỏ nói, sau đó vươn tay bấm điện thoại:
- Alo, dì, chúng con tới rồi.
Viên Hữu Cầm nghe được âm thanh của hai người mà mình ngóng trông, thì lập tức yên tâm:
- Nếu đã đi ra ngoài chơi thì phải chơi cho vui, muốn đi đâu kêu Giang Cần đưa cháu đi. Nếu nó không đưa cháu đi thì cứ gọi điện mách dì.
- Dạ!
- Được rồi, hai đứa mau nghỉ ngơi đi, dì đi làm đây.
Sau khi cúp điện thoại, Phùng Nam Thư như một con lười không muốn rời khỏi vòng tay của Giang Cần, lại còn ngọ nguậy cầm điều khiển bấm ti vi lung tung, có vẻ cô không có ý định di chuyển.
Giang Cần ba phần bất lực bảy phần nuông chiều ôm lấy cô vào lòng để cô không bị ngã, lại ngửi mùi hoa lan thanh nhã trên người cô, cứ thế hai người ôm nhau xem ti vi cả tiếng đồng hồ.
Bỏ qua thực tế, tình bạn bền chặt và vững chắc như thế này, từ xưa tới nay sợ rằng chỉ có trong điển tích Du Bá Nha đập đàn cảm ơn bạn tri âm mới có thể sánh bằng.
Giang Cần còn đang miên man suy nghĩ thì cảm giác được có bàn tay nhỏ đang sờ soạng trong khe hở giữa cả hai người, lúc này đã chạm đến cơ bụng, hắn giật mình lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang không an phận lại.
- Phùng Nam Thư, cậu muốn làm gì?
- Mình muốn xem cái điện thoại dự phòng của cậu.
- Cái điện thoại đó đều là bí mật kinh doanh của mình, không ai được xem hết.
- Ca ca, cho xem.
- Cái này tuyệt đối không được, đừng nói là gọi anh, ngay cả gọi bố cũng không thể đưa cậu xem được.
Khoảng 5 giờ chiều, Lộ Phi Vũ là người đến sau cùng, cũng đã hoàn tất thủ tục nhận phòng. Sau 30 phút nghỉ ngơi, y được Ngụy Lan Lan triệu tập đến phòng của Giang Cần.
Tuy nhiên trước khi vào, mọi người đã chạm mặt ở hành lang và họp nhanh để phân tích xem ông chủ định vẽ hoa vẽ lá cái gì.
Chuyến đi được gọi là du lịch này, rốt cuộc có bao nhiêu phần trăm thời gian là thực sự có thể du lịch?
Dựa vào sự hiểu biết về ông chủ và phân tích mô hình hành vi hàng ngày của ông chủ, mọi người đều cảm thấy, có lẽ ba ngày này không có cơ hội để đi Tử Cấm Thành, ông chủ chết tiệt, quá đáng ghét!
Bạn cần đăng nhập để bình luận