Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 563: Đã học được cách trồng dâu tây (1)

- Giải thích, Trồng dâu tây là Tiếng lóng chỉ việc Hickey tức là hôn - mút, thường được sử dụng ở đại lục và Đài Loan. Hết giải thích.
Giang Cần ôm thiếu nữ mềm mại trong lòng, hắn dựa trên ghế sofa mềm mại lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà, đầu không ngừng suy tư về vấn đề bao giờ mới về ký túc xá.
Lát nữa hay là nửa tiếng nữa đây? Mẹ nó, thôi tới tám giờ rồi tính sau, ấy, sao mới nhắm mắt một cái mà đã chín rưỡi rồi.
Giang Cần vẫn không muốn về ký túc xá tý nào cả, thế là hắn cứ im ỉm nhìn bóng đêm dần rơi xuống bên ngoài khung cửa sổ như vậy thôi.
Dáng người Phùng Nam Thư rất tuyệt, lả lướt hấp dẫn, lúc cô đè lên người, hắn chỉ cảm thấy mềm mại đàn hồi, còn cả mùi hương tươi mát nhã nhặn kia nữa, chúng đều khiến người khác si mê không thôi.
Giang Cần không chịu được nữa rồi nên chỉ đành giả chết.
Kết quả một giây sau bỗng cảm giác tê rần ở phần cổ khiến hắn choàng tỉnh, vừa hay nhìn thấy Phùng Nam Thư cuộn tròn trong lồng ngực mình nãy giờ đã ngước lên nhìn hắn, khóe môi cô còn vương chút nước miếng làm đôi môi ấy trở nên lấp lánh sáng rỡ dưới ánh đèn.
- Phùng Nam Thư, cậu là ma cà rồng hả?
- Mình là bác nông dân.
Giang Cần xoa xoa cổ vài cái thì thấy ngón tay mình hơi ướt:
- Con bà nó, cậu học trồng dâu ở đâu đấy?
Mắt Phùng Nam Thư hiện lên vẻ tinh quái:
- Chị Đinh Tuyết dạy.
- Tối hôm đi nông gia nhạc ấy hả? Không đúng, chẳng phải cậu nói là chưa học được gì tốt mà?
Phùng Nam Thư hơi chột dạ nhưng vẫn tiếp tục hùng hồn như thể mình có lý lắm:
- Mình học mãi không xong nên mới không thành công.
Giang Cần nheo mắt lại, nghiêm túc nhìn cô:
- Không thể trồng dâu trên người bạn tốt đâu.
- Nhưng mà chị Đinh Tuyết bảo là bạn bè tốt với nhau có thể trồng mà, chị ấy còn bảo là ai không dám trồng là không phải bạn tốt. Giang Cần, mình muốn làm bạn tốt cả đời với cậu.
Giang Cần cứng họng một lúc lâu, thầm nghĩ đậu má Đinh Tuyết nhiều trò thật, không ngờ lại đặt một quả bom nổ hẹn giờ kiểu này cho hắn:
- Mấy người phụ nữ chủ động ăn chơi như thế toàn nói xạo thôi, cậu tin chị ta hay tin mình?
Tiểu phú bà lạnh lùng nói:
- Mình tin cậu, nhưng mà mình vẫn thấy chị Đinh Tuyết nói đúng.
- Nếu chị ta nói đúng thì sao cậu lại không thành công chứ?
- Giang Cần, sao mình lại không thành công?
Giang Cần im lặng hồi lâu rồi mới nói:
- Mình nhớ mình có tra Baidu một lần, hình như thứ này không phải cứ cắn là được đâu, phải cắn một chút rồi lại mút một chút.
Phùng Nam Thư choáng váng một lúc rồi từ từ cúi đầu hé răng nhẹ nhàng cắn chút thịt của Giang Cần.
Vài phút sau Giang Cần lại cảm nhận được một cơn đau mãnh liệt hơn trước, song hắn lại nhìn thấy niềm vui sướng và sự nóng lòng đáng yêu ở trong đôi mắt xinh đẹp của tiểu phú bà.
“Xong rồi, hình như cô ấy học được thật rồi, nhưng mà mai mình còn phải lên ti vi nữa mà…”
Giang Cần nhìn trần nhà giống như một thiếu nam xinh đẹp bị người ta vấy bẩn, không thể phản kháng, chỉ có thể hưởng thụ, hắn cảm thấy cuộc sống này không còn gì đáng để luyến tiếc nữa rồi.
Tới tận mười giờ, khi màn đêm đen đã cực kỳ đậm đặc thì Giang Cần mới sống lại, hắn bưng gương mặt mềm mại của bạn tốt rồi buông cô ra, sau đó nhanh chóng đưa cô về ký túc xá.
Trong bóng đêm, tiểu phú bà đứng ở cạnh cửa sổ phất tay chào tạm biệt Giang Cần ở phía dưới, sau đó mang gương mặt vừa đáng yêu vừa thanh cao về phòng.
- Sao hôm nay Nam Thư nhà chúng ta vui dữ vậy nạ? - Cao Văn Tuệ vô cùng tò mò.
- Hôm nay mình đã học được một thứ rất tốt luôn.
Phùng Nam Thư ngồi xuống mép giường với biểu cảm cực kỳ thanh cao nhưng vẫn không kìm được mà lộ ra vẻ nghiện mà còn ngại một chút.
Cùng lúc đó, Giang Cần đã che cổ chạy về ký túc xá của mình, vừa hay chạm mắt với Tào Quảng Vũ đang nhìn ra ngoài cửa.
- Lão Giang, cổ bị sao đấy?
- Lỡ trang bức lố nên bị người ta véo cho thôi. - Giang Cần bình tĩnh nói phét.
- Đấy tôi đã bảo cậu rồi, đừng có khoe khoang mọi lúc mọi nơi như vậy, nguy hiểm lắm đấy biết không. Chỉ có tôi mới chịu đựng được cái tính của cậu thôi, chứ làm gì còn ai chịu được nữa đúng không?
Tào Quảng Vũ đang nói chuyện với Đinh Tuyết nên cũng không nhìn rõ, vì thế y mới trào phúng Giang Cần liên tục, ra vẻ tiền bối dày dặn kinh nghiệm.
Giang Cần không nói gì mà chỉ cầm một cái gương nhỏ rồi chui vào ổ chăn, sau khi ngắm nghía nửa ngày dưới ánh đèn u ám của ký túc xá, hắn mới cảm thán mẹ nó tiểu phú bà thật ác với tình bạn của hai đứa.
Sáng sớm hôm sau khi mặt trời đã chiếu tới mông.
Ngô Ngạn Tổ phiên bản Tế Châu yên lặng bò dậy để tránh việc làm bạn cùng phòng thức giấc, sau đó hắn nhẹ tay nhẹ chân bước vào nhà vệ sinh, tiếp đó hắn phát hiện dâu tây mà Phùng Nam Thư trồng cho mình vẫn chưa mờ đi, ngược lại còn trở nên rõ ràng hơn.
Hắn móc điện thoại ra tra Baidu một chút thì nhận được kết quả là, cái dấu ấy ít cũng phải mất từ ba đến năm ngày mới có thể mờ đi.
Xem nay chiều nay phải mang cái dấu này đi phỏng vấn rồi, cơ mà hắn lại không thể trách tiểu phú bà được, ai không biết 207 là vùng trũng đạo đức chứ, đến cả người bảo thủ như giáo sư Nghiêm cũng không chịu được thì sao hắn có thể trông cậy vào một tiểu phú bà ngốc nghếch cơ chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận