Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 434: Phú nhị đại thật lợi hại ! (3)

Giang Cần ho khan một tiếng rồi mới mở miệng:
- Mọi người, đây là vị trà sữa khoai môn đặc biệt của Hỉ Điềm chúng tôi, nói đúng là best seller truyền thống luôn. Công thức của món này là do một vị tiền bối truyền lại cho tôi, mọi người cứ nhấm nháp đi, nếu thấy ngon thì mong lần sau mọi người lại ghé ủng hộ tiệm chúng tôi nhé.
Các nữ sinh đều há hốc mồm:
- Cậu là người mở quán trà sữa này ấy hả?
- Có thể nói như vậy, đây là cửa hàng chi nhánh thứ tư của chúng tôi.
- Con mẹ nó, không phải nói là sinh viên năm nhất hả? Sinh viên năm nhất nào mở được bốn tiệm trà sữa?
Trong tiếng nghị luận bỗng có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hút một ngụm, hút xong thì mắt sáng rỡ:
- Oa, ngon thật đấy, thơm nồng trơn trượt hơn mọi loại trà sữa tôi từng uống nhiều, không hổ là best seller!
Giang Cần cười mỉm nói:
- Thấy ngon là được rồi, cảm ơn sự yêu thích của mọi người, tôi rất vinh hạnh.
Thang Lệ, Cố Điềm Điềm và Trần Văn Phương đều trầm mặc không nói gì.
Hầu Tường Khải sửng sốt:
- Mẹ nó hình như đây là chỗ trà sữa tôi bỏ tiền ra mời mọi người mà phải không?
Trang bức là một việc rất sảng khoái, Giang Cần thừa nhận bản thân có tính chó hoang, thích làm kiểu chủ tịch giả nghèo và cái kết, nhưng hôm nay hắn thật sự không cố tình khoe khoang, chỉ là không muốn bị lỗ mười sáu ly trà sữa kia thôi.
Nam thần? Ai thích thì cho người đó làm, tiền mới là đạo lý.
Rốt cuộc thì cũng sắp quảng bá rồi, những ngày đốt tiền cũng theo hẹn mà tới, giờ trong túi hắn chỉ còn ít tiền tiêu vặt thôi.
Không tiết kiệm bằng cách tiêu tiền trong túi người khác thì phải làm gì đây.
Đây chính là tiết kiệm.
Năm phút sau, cả đám đã truyền ra tiếng uống trà sữa xì xụp, hiểu nhiên là uống sạch sàn sanh, đây cũng chứng minh được công thức trà sữa vị khoai môn lợi hại tới cỡ nào.
Phải biết rằng, bình thường con gái uống trà sữa toàn là uống một nửa ném một nửa thôi, cứ như chỉ uống một nửa là sẽ không béo phì ấy, mấy loại trà sữa có thể khiến bọn họ uống sạch trong một hơi không dễ gặp đâu.
Nhớ trước đây khi chọn cửa hàng ở Lâm Đại, nếu không phải Đại Vĩ ly hôn không muốn bán thì chỉ bằng tay nghề ấy, có khi giờ tiệm của y đã nổi tiếng chung với Hỉ Điềm rồi ấy chứ.
- Trà sữa ngon thật.
- Đúng là không tệ, chả trách mở được tận bốn chi nhánh.
- Vị ngon thật đấy, chắc trà sữa kiểu Hồng Kông cũng chỉ đến thế là cùng chứ gì?
Trong tiếng nghị luận, Hầu Tường Khải nhìn chằm chằm Giang Cần hồi lâu, từ từ, từ từ gã mới hiểu ra chuyện vừa rồi là như thế nào.
Không sai, chắc chắn là cố ý, nói cái gì mà phú nhị đại, xong còn phí sinh hoạt, biểu hiện ra nghèo nàn, mục đích chính là khiến mình đi vào đó mua trà sữa.
Vì tiệm trà sữa đó là cậu ta mở!
Nói cách khác, từ sau câu “dựa vào cái gì mà cậu là nam thần” của mình, cậu ta đã cầm xẻng và thở như chó để đào bẫy cho mình nhảy.
Cái gì mà thừa nhận lợi hại, mới là phú nhị đại chân chính, tất cả chỉ là quỷ kế dụ địch mà thôi.
Nếu gã không đối đầu trực tiếp với hắn, thì hắn thắng.
Nếu gã đối đầu trực tiếp với hắn, thì hắn kiếm lời. Vậy nên là dù bản thân có giàu có tới cỡ nào, có mua tới ba hai ly trà sữa để dằn mặt hắn thì cuối cùng người được lợi vẫn là hắn, căn bản là bản thân gã chẳng được lợi gì cả!
Nhưng suy nghĩ cẩn thận là suy nghĩ cẩn thận, chứ Hầu Tường Khải vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, mẹ nó mình tiêu tiền mua trà sữa mà giờ để cậu ta lấn lướt thế này thì chẳng phải tiền của mình mất trắng à?
- Mở tiệm trà sữa thì tốn bao nhiêu chứ? Chắc mấy chục nghìn tệ là cùng chứ gì? Nếu tôi muốn mở thì cũng có thể mở được!
Hầu Tường Khải vừa mở miệng ra là đã thấy hào sảng rồi, trong lời nói đều là vẻ không phục.
Giang Cần quay lại nhíu mày với gã.
Không hiểu tại sao, giờ hắn cứ thấy ai khoe khoang có chủ đích trước mặt hắn là hắn lại thấy, hình như là người ta đang muốn mời cơm mình thì phải.
Chẳng tức tý nào mà còn rất vui nữa.
Kỳ quái thật…
Chắc là tính xấu của Tào Quảng Vũ rèn cho hắn rồi, địch hay bạn gì thì cũng phải troll một phen mới đã cái đã.
Cơ mà có lẽ Hầu Tường Khải cũng thuộc dạng tốt số, vì khi Giang Cần đang định lừa một bữa cơm nữa thì lại nhận được một cuộc điện thoại.
Ngụy Lan Lan báo đã lấy được hợp đồng với bên Vienna rồi, có con dấu đàng hoàng, giờ chỉ thiếu đúng chữ ký thôi.
- Hôm nay cảm ơn sự cổ vũ của bạn học Vu Toa Toa nha, tôi còn chút việc bên trường nên đành tạm biệt trước ha.
- Ấy? Mới đó mà cậu đã phải đi rồi hả?
Giang Cần gật đầu rồi móc chìa khóa xe ra nhấn một cái, chiếc Audi bên kia đường bỗng chớp lên ánh đèn.
Đồng thời cả nhóm cũng lặng như tờ, ngỡ như mọi hành động đều ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận