Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 341: Bạn tốt đêm Giáng sinh (1)

Giang Cần chép chép miệng rồi để ví tiền lên bàn, định mai mang đi trả cho tiểu phú bà.
Mà Tào Quảng Vũ nghe được câu trả lời của hắn thì khóe miệng dần cứng đờ, cuối cùng im lặng quay đi, ánh sáng trong mắt cũng tắt ngúm.
Chơi không lại, chơi không lại.
Tình yêu của Giang Cần quá khoa học viễn tưởng, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Chạng vạng ngày mai là đêm Giáng sinh, tuyết rơi đầy khắp phố, mới chiều mà đã tối om.
Giang Cần ngồi trên ghế ông chủ ở 208, dựa vào máy sưởi nhìn lại đơn đặt hàng được giao qua tám giờ một lượt, cuối cùng cũng tìm được ký túc xá đặt hàng nhiều nhất trong đống số liệu đó.
- Tòa 2 khu C, để tôi xem xem là khoa nào.
- À, Xây dựng, vậy thì hiểu rồi đó.
- Trong buổi đêm người ta có đôi có cặp đi ra ngoài chơi, thì cũng chỉ có nhóm thanh niên nhiệt huyết này vẫn còn kiên định đặt hàng thôi.
Giang Cần mở bình ra, trước khi uống nước còn nhìn qua dòng chữ dưới đáy ly một lần, thật sự là không nhịn được mà.
Ông xã uống nhiều nước.
Hắn phát hiện trong vô tình, bản thân đã tự tạo ra một thói quen xấu là trước khi uống nước còn phải nhìn thứ gì đó rồi mới uống, nếu không nhìn thì cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy.
- Đêm Giáng sinh đẹp thế này mà không có ai ở với ông chủ à?
Giang Cần uống nước xong thì nhìn quanh văn phòng một cái, phát hiện nhân viên của 208 đã ra ngoài chơi hết rồi, chẳng còn một bóng người luôn.
- Ông chủ tôi ở cùng cậu nhá!
Vừa dứt lời, bỗng có một cái đầu tròn vo nhô lên từ sau bàn làm việc.
Giang Cần quay qua xem, thấy là Lộ Phi Vũ không bao giờ khom lưng trước tư bản giờ lại định khom lưng với tư bản.
- Không cần, anh cũng ra ngoài chơi đi, tôi cô đơn quen rồi.
Giang Cần xua tay đuổi gã đi.
Lộ Phi Vũ không hề nhụt chí mà ngồi xuống ghế:
- Ông chủ, tôi không giống mấy kẻ vô lương tâm đó đâu, cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ cậu mà đi đâu.
- Anh ế đúng không?
- Ha hả.
Ba phút sau, Lộ Phi Vũ bị Giang Cần đuổi ra khỏi căn cứ khởi nghiệp, lúc đi còn hùng hùng hổ hổ nghĩ không cho thì không cho, dọa trừ lương thì làm gì phải anh hùng hảo hán nữa.
Giang Cần nhìn y rời đi, thầm nghĩ có hiếu với ông chủ đấy, tiếc là giờ không phải lúc dùng đến y.
Tôi trải qua đêm Giáng sinh cùng một thằng đàn ông như cậu? Thế thì ra thể thống cống rãnh gì nữa.
Hắn quấn chặt quần áo ngẩng đầu nhìn lên không trung, không biết tuyết đã lại rơi xuống từ bao giờ mà mặt đất đã phủ đầy một màu trắng tinh khôi.
Dựa theo truyện cổ tích, nếu có vị công chúa nào nhảy ra trong hoàn cảnh này thì cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ.
Giang Cần hà hơi ra sương trắng nhưng không về, vì trời lạnh mà lại ngồi xuống bậc thang.
Không lâu sau, Phùng Nam Thư đã từ từ bước ra khỏi đêm tuyết và đi về phía hắn, cô mặc một cái áo lông thuần trắng, phía dưới là chân váy ngắn thục nữ, tất chân đen dày dặn bao lấy cẳng chân cân xứng, ủng da dê dẫm lên tuyết để lại nhiều dấu ấn, tuyết trắng bám lên mái tóc dài của cô, linh động đến mức khiến người ta không sao dời mắt nổi.
- Đúng là giống công chúa thật… - Giang Cần đứng lên, ánh mắt hơi dại ra.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn tới gần, nhét tay phải của mình vào túi áo hắn:
- Mọi người đều ở đây hả?
- Cậu tới không đúng thời điểm rồi, văn phòng trống hiu trống hoắt luôn, bọn họ đi chơi hết rồi. - Giang Cần vừa nói vừa nắm cái tay trong túi mình, còn bóp nhẹ hai cái.
Phùng Nam Thư nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, đôi mắt dịu dàng nhìn hắn:
- Giang Cần, mình muốn đi xem phim với cậu.
- Vậy đi thôi.
Giang Cần đưa cô vào căn cứ khởi nghiệp, sau đó mở cửa phòng 207 ra.
Sô pha vốn được đặt sát tường đã được dịch tới giữa phòng, trên bàn vuông phía trước là ti vi xin từ học viện về, tuy không có đài phát sóng nhưng nó có thể kết nối với máy tính bên cạnh, nên xem như là màn chiếu cũng được,
Mặt khác trên bàn nhỏ trước sô pha còn bày đầy đồ ăn vặt, chỗ tựa lưng còn có một cái thảm giữ ấm, tất cả đều được chuẩn bị vô cùng chu đáo.
- Má ơi, ai thần giao cách cảm với chúng ta dữ vậy, thế mà đã chuẩn bị hết rồi hả?
Giang Cần ra vẻ kinh ngạc như mới thấy nó thôi.
- Chắc chắn người đó là người tốt.
Mắt Phùng Nam Thư sáng lấp lánh, sau đó cô giơ tay lên để Giang Cần cởi áo giúp mình.
Thật trùng hợp, áo trong của hai người đều là cái áo tình bạn lúc trước mua ở trung tâm thương mại Vạn Chúng, hai bên cũng không nói trước gì với nhau, chỉ có thể nói là bọn họ quá ăn ý.
- Cậu ngồi xuống sô pha trước đi.
- Biết rồi.
Phùng Nam Thư ngồi trên sô pha cởi dây giày, tất chân dày dặn bao lấy chân nhỏ từ từ lộ ra khỏi ủng và cuối cùng là cuộn tròn trên sô pha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận