Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 680: Liếc mắt đưa tin

- Văn Tuệ, Giang Cần là ai?
Cao Văn Tuệ thoáng sửng sốt rồi lập tức hiểu ra, khóe miệng khẽ cong lên:
- Tớ phải gọi là chồng cậu có đúng không? Được rồi, chồng cậu lái tiểu Phấn tới đây đón cậu, được chưa?
- Tớ không biết, tớ không hiểu gì hết.
Phùng Nam Thư hợp tình hợp lý nói. Cô tỏ vẻ lạnh lùng ôm lấy má, nhưng đôi mắt sung sướng lấp lánh hơn cả ánh sao, trái tim cũng đã muốn bay ra ngoài.
Cô đã hơn một tuần chưa được gặp Giang Cần rồi, không thể chờ thêm giây phút nào nữa, vội vàng chạy khỏi ký túc xá.
- A, giày nè. Phùng Nam Thư, cậu còn chưa thay giày.
Cao Văn Tuệ mau chóng kêu cô lại, thuận tay chỉ vào chân cô. Lúc này tiểu phú bà vẫn còn đi dép lê, để lộ những ngón chân tinh xảo:
- Sao cậu vừa nghe tới Giang Cần đã ngu người rồi?
- Tình yêu làm tớ đãng trí. - Phùng Nam Thư nghiêm túc giải thích.
Cao Văn Tuệ nằm lên trên giường, sau đó lại ngẩng đầu dặn dò một câu:
- Buổi tối về đừng quên nói cho tớ biết chuyện của cậu và Giang Cần, gần đây tớ hơi kẹt văn.
- Biết rồi, về sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu.
Phùng Nam Thư thay giày da xong lại lộc cộc chạy xuống dưới lầu, lập tức nhìn thấy gấu đen lớn đang chờ ở ven đường.
Trời lúc này đã tối xuống, nhưng ánh tà dương đằng xa vẫn xinh đẹp như cũ. Giang Cần ngoắc tay bảo cô lên xe, sau đó lập tức cảm nhận có một cơ thể mềm mại, thơm tho lại gần, vòng hai tay ôm lấy eo hắn.
- Ngồi xong chưa?
- Ngồi xong rồi, ca ca xuất phát đi.
Giang Cần định ra lệnh cho cô không được gọi là ca ca, nhưng nghĩ đã lâu như vậy rồi không gặp, tiểu phú bà nhất định cảm thấy rất cô đơn, muốn kêu thì cứ kêu.
Hắn cử động tay lái, chở tiểu phú bà đi khỏi cổng trường đại học Lâm Xuyên, đi tới nhà hàng Nam Sơn trong phố đi bộ.
Nhóm Nhâm Tự Cường đã sớm tới, đang nói chuyện sôi nổi với gia đình lão Tào. Mọi chủ đề đều hướng về yêu đương khiến cho Giang Cần không khỏi lộ ra biểu cảm cảnh giác, vươn tay bịt kín tai tiểu phú bà lại.
- Có còn nghe được tiếng nói chuyện không? - Giang Cần nhỏ giọng hỏi.
Phùng Nam Thư nhìn qua Đinh Tuyết, thấy cô đang giảng chuyện yêu đương cho Nhâm Tự Cường thì lập tức hù khuôn mặt nhỏ:
- Giang Cần, bây giờ hình như mình không nghe thấy gì cả.
- Thật hay giả?
- Thật, không nghe thấy gì hết. - Tiểu phú bà tỏ vẻ đáng yêu.
Giang Cần cạn lời. Cậu nghe không thấy mà còn có thể trò chuyện trôi chảy với mình, tiểu phú bà quá khờ, chỉ số thông minh này chắc chỉ có thể lừa được kẻ ngốc, chứ không gạt được người thông minh như hắn.
Nhưng khá trùng hợp là chẳng bao lâu, người phục vụ đã đẩy cửa vào, lên đồ ăn. Vì vậy Giang Cần vỗ tay cắt ngang hiện trường dạy học của bọn họ:
- Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện nữa, mau ăn cơm đi. Thứ này không phải một ngày là có thể học được.
- A, Nam Thư cũng tới à?
Sau khi Đinh Tuyết nhìn thấy Phùng Nam Thư bèn tỏ ra vui vẻ, lập tức nháy mắt với cô. Mà tiểu phú bà cũng lén chớp chớp hai mắt, trông cực kì ngốc ngốc, đáng yêu.
Giang Cần nhìn thấy hết mọi chuyện, trong lòng thầm cảnh giác:
- Các người dùng ngôn ngữ mà tôi nhìn không hiểu để nói gì vậy?
- Chị Đinh Tuyết hỏi mình có trồng dâu tây cho bạn thân không, mình nói có.
- Các người thật sự có thể dùng ánh mắt giao lưu được nhiều tin tức như vậy?
- Mình đoán.
Giang Cần nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư, chỉ cảm thấy chỉ số thông minh của cô lúc cao lúc thấp, thật khó suy đoán.
Khoảng thời gian sau đó, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc thì nói về chuyện Đinh Tuyết thi nghiên cứu sinh, lúc lại nói chuyện học muội kia của Nhâm Tự Cường, chẳng bao lâu, chủ đề lại quay về yêu đương.
Sau đó cục diện lại biến thành Đinh Tuyết bận rộn dạy học, Tào Quảng Vũ bận lột tôm cho cô, Nhâm Tự Cường bận nghiêm túc học tập còn Giang Cần thì bận ngăn cản Phùng Nam Thư nghiêm túc học tập.
Chỉ có Chu Siêu là không để ý tới chuyện ngoài một lòng ăn cơm.
Sau khi cơm nước no say, một nhóm sáu người trở về đại học Lâm Xuyên. Nhâm Tự Cường cảm nhận mình đã thu hoạch được rất nhiều thứ. Không ngờ khi con gái yêu đương lại có nhiều chi tiết đặc thù tới vậy.
- Cái đó, các người về trước đi, chúng tôi vào rừng phong tâm tình.
Đi tới đoạn đường vào trường, Tào Quảng Vũ đột nhiên dừng bước, nói tạm biệt bốn người còn lại.
Đinh Tuyết vẫn luôn bận thi cử, bây giờ khó khăn lắm mới ra ngoài được, hơn nữa còn chưa được tâm tình mấy, dĩ nhiên lão Tào không muốn chia xa nhanh như vậy.
Sau khi nghe vậy, Giang Cần cũng thoáng nhìn qua Phùng Nam Thư. Hắn phát hiện Phùng Nam Thư cùng đang mong chờ nhìn hắn, rõ ràng cũng lâu rồi không gặp, còn muốn ở bên cạnh Giang Cần thêm một lúc.
- Cái đó... Các cậu cũng về trước đi, tôi và Phùng Nam Thư vào rừng phong kết giao bạn bè.
Giang Cần không chút ngại ngùng, thấy Tào Quảng Vũ và Đinh Tuyết đã đi xa thì cũng đổi qua một con đường khác, dắt Phùng Nam Thư đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận