Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 479: Ngồi trong vòng tay cũng vô tội (1)

Đây là lịch học của học kỳ trước, bây giờ đã hết hạn, vì vậy Giang Cần lột nó đi, dán một tấm mới lên.
Ngày mai là thứ hai, buổi sáng buổi chiều đều có tiết.
Giờ phút này Giang Cần rốt cục nhớ tới sự thật mình là sinh viên, sau khi cân nhắc một lúc, hắn quyết định đi tắm rửa, ngày mai sảng khoái đi học, cho các thầy cô một ấn tượng tốt.
A, bạn đừng thấy tên Giang Cần này luôn trốn học, nhưng người ta rất đẹp trai, vậy thì tha thứ cho hắn đi.
Giang Cần lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, đứng dậy rời khỏi cơ sở khởi nghiệp, gọi điện thoại cho tiểu phú bà, nói muốn dẫn cô đi tắm.
Phùng Nam Thư đã một ngày không gặp Giang Cần, nghe nói muốn đi tắm, cho dù cách điện thoại hắn cũng có thể cảm nhận được niềm vui của cô, bởi vì còn chưa nói xong, Giang Cần đã nghe thấy tiếng vội vàng xuống giường.
Mười phút sau, hắn đã đến dưới lầu ký túc xá nữ, gặp tiểu phú bà.
Hôm nay tiểu phú bà mặc một chiếc áo sơ mi xắn tay màu vàng, phía dưới là váy cao bồi màu xám nhạt, làm nổi bật làn da trắng nõn bóng loáng, phác họa ra eo thon nhỏ nhắn và cái mông nhỏ rất vểnh.
Nhưng điều khiến Giang Cần kinh ngạc chính là, hình như Phùng Nam Thư đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt nhu thuận giống như một con mèo Felis đang phơi nắng. Mãi cho đến khi nhìn thấy Giang Cần, cô mới cúp điện thoại chạy lạch cạch tới.
Bước chân vui vẻ và biểu cảm tinh khiết linh động kia, trong nháy mắt gợi lên thanh xuân trong ký ức của rất nhiều người.
- Gọi điện thoại cho ai thế? Sao lại vui vẻ như vậy?
Giang Cần nghiêm mặt nhìn cô.
Phùng Nam Thư luồn tay vào túi hắn, dùng giọng điệu mềm mại nói:
- Là dì gọi, hỏi mình đã ăn cơm chưa.
- Hóa ra cậu vẫn còn có dì à? Thượng Hải hay Tế Châu?
Tiểu phú bà ngửa đầu nhìn hắn, cảm thấy gấu chó đẹp trai dường như biến ngốc.
Lúc này, Giang Cần cũng hiểu ra, sửng sốt một chút, ánh mắt dần dần nheo lại:
- Dì mà cậu nói không phải là mẹ mình chứ?
Phùng Nam Thư nhu thuận gật đầu.
- Nhưng mình đâu có cho cậu số điện thoại? Làm thế nào mà hai người kết nối với nhau được?
- Lần trước nghe điện thoại, mình đã học thuộc lòng và lén gọi một lần, sau đó dì thường xuyên gọi cho mình.
Trong mắt tiểu phú bà óng ánh thủy quang.
- Thường xuyên?
Giang Cần cảm thấy hít thở không thông, vô cùng phục thao tác của bà Viên Hữu Cầm.
À, mình sống chết không tìm bạn gái, bà bèn đích thân hạ tràng? Là thấy tiểu phú bà ngốc nghếch, nên muốn lừa cô ấy về nhà làm con dâu cho bà đúng không.
Quả nhiên, chỉ có mẹ mới thắng được mình, bởi vì gừng nhất định là càng già càng cay.
Giang Cần chẹp miệng, thầm nghĩ tất cả đều là do Lý đại nương nhà đối diện. Khá chắc là từ khi mình đi học lại, bà đã ôm cháu trai sang nhà mình chơi không ít lần, thậm chí rất có khả năng là trực tiếp trêu chọc cháu trai ở ngay trước mặt mẹ.
“Hữu Cầm, cô xem cháu trai của tôi nè, thật trắng nõn, thật mập mạp, cô có muốn ôm một cái không?”
Giang Cần thậm chí có thể não bổ ra giọng điệu của Lý đại nương, thật mẹ nó là hàng xóm tốt.
Bà Viên sống ở đời không bao giờ chịu thua người, chắc chắn bà không thể nuốt trôi cục tức này.
Hiện tại chưa có wechat, bằng không, chắc chắn bà sẽ kéo Phùng Nam Thư vào "người một nhà tương thân tương ái” mới chịu cam tâm.
Giang Cần thò tay vào túi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu phú bà rồi xoa xoa:
- Ngoại trừ hỏi cậu ăn cơm chưa, mẹ mình còn nói gì nữa không? Thành thật khai báo cho mình.
- Không có, chỉ hỏi vậy thôi.
- Thực sự?
Phùng Nam Thư hợp tình hợp lý gật đầu:
- Giang Cần, mình chưa bao giờ lừa dối cậu.
Giang Cần mang theo ánh mắt hoài nghi, áp sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô:
- Vậy bà ấy có lừa cậu thay đổi cách xưng hô hay gì đó không, ví dụ như đừng gọi bà ấy là dì, gọi cái khác?
- Mình, mình không biết gì cả.
Phùng Nam Thư có chút e ngại.
- Bỏ đi, trước tiên đi tắm.
Giang Cần hết cách với mẹ mình, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Mặc kệ hắn ở bên ngoài kiêu ngạo như thế nào, nhưng hắn sẽ không bao giờ đấu lại phụ huynh, cho nên hắn dứt khoát làm bộ như không biết, mang theo tiểu phú bà đi nhà tắm.
Ngày cuối tuần, nhà tắm có rất nhiều người, các cụ già thì ít, nhưng bắp chân trắng như tuyết của nữ sinh lại là nhìn mãi không hết.
Giang Cần tìm một góc, cởi giày cho tiểu phú bà. Bỗng nhiên hắn nhớ lại chuyện mình bị uy hiếp bởi giò heo kho tàu vào tối hôm qua, vì thế đưa tay nhéo nhéo đầu ngón chân phấn nộn của cô, xoa hai cái chân trắng như tuyết, xem như trả thù.
Lòng bàn chân của Phùng Nam Thư bị xoa cho ngứa ngáy, thiếu chút nữa đạp vào mặt hắn.
- Lát nữa vẫn chờ mình ở đây, đừng chạy lung tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận