Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 191: Con trai sợ nhất là bị so sánh (2)

Giản Thuần nhìn sang Trang Thần:
- Giờ thì cậu đã biết, ngoài có tiền thì Giang Cần còn có ưu điểm gì rồi chứ?
- Ừm, cậu ấy có chút thông minh.
Ánh mắt Trang Thần biểu lộ vẻ tán thưởng.
Trong hai ngày sau đó, Giang Cần cứ chạy đến văn phòng tổng, cùng Giáo sư Nghiêm uống trà, trồng hoa, phơi nắng, nhưng Giáo sư Nghiêm lại giữ kín như bưng về việc khởi nghiệp thất bại lúc trước, như thế nào cũng không muốn nói nhiều.
Giang Cần biết, Giáo sư Nghiêm tồn chứa một cái bóng trong lòng.
Trên thế giới này, mỗi người đều mang theo cái bóng của riêng mình.
Hắn cũng có, cũng không muốn nói nhiều.
Thế nhưng, Giáo sư Nghiêm vẫn rất vui vẻ, bỗng nhiên có một chàng trai trẻ đến uống trà và trò chuyện cùng ông, điều này khiến thời gian làm việc vốn tẻ nhạt của ông đã trở nên không còn tẻ nhạt nữa.
Ngoài ra, Giáo sư Nghiêm rất thắc mắc một chuyện, rõ ràng Giang Cần là một chàng trai mười tám tuổi, nhưng lại rất thành thạo và điêu luyện về mặt nói chuyện và làm việc, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ sự non trẻ nào, trái lại còn có một sự trưởng thành vượt xa tuổi tác.
Mặc dù có những lúc hắn không đứng đắn, thích bày ra một số trò đùa quái đản, nhưng cũng có thể xem là một kiểu hài hước của người trưởng thành, thực sự khiến người ta tò mò.
Vào lúc trời nhá nhem tối, cái ráng chiều tràn ngập cả bầu trời.
Giang Cần đi dạo một vòng ở sân tập cùng Giáo sư Nghiêm, sau đó trở lại văn phòng tổng.
Trước mặt Tào Hinh Nguyệt lại đặt một hộp quà khác, trông rất tinh xảo, bên trên còn dán một tấm thiệp, viết Trần An Hoa yêu Tào Hinh Nguyệt.
- Ôi học tỷ, chị lại nhận được món quà ngọt ngào từ bạn trai tặng nữa rồi?
- Thế nào, ghen tị đi!
Tào Hinh Nguyệt xoay đầu qua với vẻ mặt đắc ý, nhưng lại phát hiện Giáo sư Nghiêm cũng đang ở phía sau, cô lập tức ngoảnh lại trừng mắt với Giang Cần.
Giang Cần cười hì hì, sau đó tiễn Giáo sư Nghiêm tan làm, rồi lại quay trở lại văn phòng tổng, chuẩn bị đến chỗ Tào Hinh Nguyệt nói chuyện.
- Học tỷ, trước đây Giáo sư Nghiêm đã hướng dẫn dự án gì thế?
Tào Hinh Nguyệt cau mày suy nghĩ một lúc:
- Tôi cũng không biết, sau khi giáo sư được mời trở lại thì tôi mới đến. Hai năm qua, ngoài trang web của cậu, tôi thật sự chưa từng thấy dự án khởi nghiệp nào ra trò cả.
- Vậy à…
Giang Cần hơi thất vọng, lại quay đầu nhìn sang bên cạnh:
- Học trưởng thích xem phim truyền hình đâu rồi? Sao dạo này tôi không thấy anh ấy?
- Cậu ấy không làm nữa.
- Sao thế?
Tào Hinh Nguyệt không nhịn được hạ thấp giọng:
- Giáo sư Nghiêm giới thiệu một vị trí rất quan trọng cho tôi, cậu ấy cảm thấy ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì nữa.
- Bây giờ ở đây chỉ còn một mình chị à? Vậy cũng vất vả quá.
Giang Cần biết, mặc dù cơ sở khởi nghiệp không có dự án gì tử tế, nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều sinh viên nộp đơn đăng ký để tăng tín chỉ, chỉ những việc sơ thẩm đơn thôi cũng mệt lắm rồi.
- Giáo sư Nghiêm đã đến trường nộp đơn, bên trường sẽ cử hai học muội đến giúp tôi, có lẽ vài ngày nữa họ sẽ đến. Nhưng nói đến chuyện này, tôi vẫn muốn cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi chắc chắn không thể nào nhận được vị trí này.
Giang Cần hơi sửng sốt:
- Có liên quan gì đến tôi?
- Tôi phụ trách dự án của cậu, và dự án này được xem là dự án thành công nhất trong những năm gần đây.
Nói đến việc này, Tào Hinh Nguyệt lại thoáng vui mừng.
Giang Cần gật đầu, nhìn sang chiếc ly sứ mà cô nhận được, rồi lại nhìn Tào Hinh Nguyệt mỉm cười:
- Con gái nhận được quà thực sự vui đến vậy sao?
Tào Hinh Nguyệt ngước mắt nhìn hắn:
- Chẳng phải cậu đã nói yêu đương chó cũng không thèm sao? Sao đột nhiên lại có hứng thú với vấn đề này rồi?
- Tôi cũng chưa nói muốn tặng quà cho ai, chỉ nghiên cứu thảo luận đơn giản chút thôi.
Giang Cần bình thản nói.
- Được rồi, vậy tôi nói cho cậu biết, có vui hay không còn tùy thuộc vào ai tặng và tặng gì, chỉ cần món quà ý nghĩa được tặng từ người mình thích, không có cô gái nào mà không vui.
Giang Cần suy nghĩ một lúc rồi mở miệng hỏi:
- Nếu chỉ là tặng quà đơn thuần thì sao?
Tào Hinh Nguyệt cười khẩy:
- Nếu thật sự đơn thuần thì ai lại đi tặng quà?
Lời nói của Tào Hinh Nguyệt là chữ chữ châu ngọc, nghe thế nào cũng như ẩn chứa ám chỉ, khiến Giang Cần hơi khó thở một chút.
Đúng vậy, bạn đơn thuần, bạn không có mục đích, vậy tại sao bạn lại tặng quà?
Sinh nhật ư, hay là năm mới?
Giang Cần đồng ý nhưng lại không hoàn toàn đồng ý với lời nói của cô, không phải món quà nào cũng có mục đích, muốn làm bạn bè vui vẻ một chút thì có gì sai chứ. Chẳng lẽ trên đời này, mọi món quà đều đều bắt nguồn từ việc yêu thích sao? Không có ý nghĩa, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận