Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 735: Tiểu phú bà ăn nói thật ngang ngạnh (3)

- Mình giao cho cậu một nhiệm vụ được không?
Giang Cần vuốt ve tay cô.
Tiểu phú bà chợt ngơ ngác:
- Nhiệm vụ gì thế?
- Đợt nghỉ lễ Quốc khánh lần này, có lẽ mình sẽ không về được, vì thời gian gần đây mình rất bận, có rất nhiều việc phải giải quyết. Tuy vậy nhưng phụ nữ nhà họ Giang bình thường sẽ khá vô lý, vì vậy mẹ mình chắc chắn sẽ trách móc mình, cậu phụ trách dỗ dành bà ấy thay cho mình có được không?
- Giang Cần, mình biết điều mà.
Giang Cần đần ra một lúc:
- Mình có bảo cậu đâu, mình bảo phụ nữ nhà họ Giang mà, sao chưa gì cậu đã tự nhận thế? Lẽ nào cậu có ý đồ gì xấu?
Phùng Nam Thư ngơ người, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng:
- Không có, bình thường mình không biết bản thân đang nói gì cả. Giang Cần, cậu đừng sợ, hãy tin tưởng bạn tốt nhất của cậu.
- Vậy là cậu lỡ miệng hay là nói nhầm?
- Đầu mình có tí teo vậy thôi, cậu biết thừa mình phản ứng chậm, cậu hỏi nữa là mình ngơ thêm đấy.
Chết tiệt, cô không biết bản thân đáng yêu đến nhường nào ư?
Giang Cần nhìn đôi mắt ngập nước của Phùng Nam Thư, cơ thể trẻ tuổi cảm thấy đôi chút chịu không nổi, thầm nghĩ thôi hắn chẳng hỏi nữa, không thì người khó chịu vẫn chỉ có hắn.
- Lão Giang, cậu uống xuân dược à? Trông mắt tà dăm thế?
Tào Quảng Vũ và Chu Siêu hấp tấp chạy đi học tiết cuối, nhìn thấy Giang Cần thì đều lộ ra ánh mắt hiếu kỳ.
Giang Cần hít sâu một hơi nói:
- Không sao, không cẩn thận bị hút hồn chút xíu. Lão Nhâm đâu rồi?
- Anh sinh viên năm hai đi học lớp năm nhất với học muội khóa dưới rồi. Người lão Nhâm đúng là có phẩm chất riêng của liếm cẩu.
Ngày 1 tháng 10, tuần lễ vàng, trời xanh thăm thẳm, mưa thuận gió hòa.
Sinh viên Lâm Đại thường chọn rời trường vào buổi sáng, cho nên bắt đầu từ 7 giờ đã liên tục có những bóng dáng kéo vali đi ra ngoài, tiếng bánh xe lộc cộc hòa tấu thành một bản giao hưởng trở về nhà.
Chu Siêu dậy sớm nhất, sau khi thu dọn hành lý xong, y đến căng tin mua một chiếc bánh nhân thịt, ngậm trong miệng rồi đi bắt xe.
Nhâm Tự Cường bắt đầu đi tiếp sau đó, y phải đưa Vương Lâm Lâm ra bến xe.
Còn Tào Quảng Vũ, lần này nhiệm vụ của y rất nặng nề, đó là phải về quên của Đinh Tuyết, để cho người nhà cô biết về sự hiện diện y.
Ngoài ra, nhân viên phòng 208 cũng ríu ra ríu rít trong nhóm, có người kể bản thân đã lên xe, có người vừa ra khỏi cổng trường thì nhận ra bản thân quên đồ, vậy là phải vội vã quay về lấy.
- Ông chủ, Quốc khánh vui vẻ nhé, tôi về quê đây!
- Nhóm kỹ thuật đã sơ tán xong, bye bye ông chủ chó, nghỉ lễ vui vẻ.
- Tôi đã chuẩn bị xong bình nước Coca cho cây phát tài rồi, tạm biệt ông chủ.
Giang Cần đón ánh ban mai ra khỏi ký túc xá, trả lời một câu thượng lộ bình an rồi đi đón tiểu phú bà đi ăn sáng ở căng tin, tiện đợi chú Cung lái xe tới đưa cô ấy về nhà mình.
Đối với ông chủ Giang mà nói, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Rõ ràng cả hai chỉ là bạn học bình thường kiêm bạn tốt, tại sao cô vừa được nghỉ lễ đã về nhà hắn nhỉ? Hơn nữa còn vì mẹ của hắn nhớ cô nữa chứ. Rốt cuộc đây là mối quan hệ phức tạp gì vậy?
- Cậu đã ăn no chưa?
- Chưa no, vẫn muốn được đút thêm một miếng. - Phùng Nam Thư mở miệng.
Giang Cần đút cho cô một miếng nạm bò:
- Cậu đã biết về nhà xong sẽ nói gì với mẹ mình rồi chứ?
- Biết rồi, nói rằng cậu có việc rất quan trọng phải xử lý, nếu như dì tức giận thì mình sẽ làm nũng với dì.
- Cậu biết làm nũng đúng không? Làm nũng cho mình xem nào.
Phùng Nam Thư im lặng chốc lát rồi mím môi:
- Giang Cần, mình vẫn không biết làm thế nào cả.
Giang Cần giơ ngón cái lên:
- Câu làm thế này là đủ nũng nịu rồi, mẹ mình nhất định sẽ không chống đỡ được.
- Nhưng mình không làm nũng.
- Thế sao lúc nãy trông cậu đáng yêu thế?
Vừa bị khen đáng yêu, Phùng Nam Thư ngay lập tức mím môi:
- Cậu cứ thế này mình sẽ ngượng đấy, sẽ không kìm được muốn được cậu ôm lấy, còn muốn gọi cậu anh ơi anh à nữa.
Giang Cần lập tức giơ hai tay lên:
- Lỗi của mình lỗi của mình, là do mình lỗ mãng, xin lỗi đại tiểu thư nhé.
- Mình tha thứ cho cậu rồi, nhưng mình vẫn muốn cậu ôm…
Đôi mắt của Phùng Nam Thư như một dòng suối, vừa trong vừa sáng. Rõ ràng trong tư thế ngay ngắn, còn có vẻ mặt lạnh lùng của một bạch phú mỹ, là hình ảnh một người ngay cả trên phố gặp mặt cũng không có tự tin buông lời tán tỉnh, vậy mà ở trước mặt hắn lại muốn ôm ấp, độ sát thương đúng là đỉnh cấp.
Như kiểu một bộ phim hài kịch chen đâu ra một đoạn bi kịch vậy, vô cùng đau lòng. Cũng giống như tiểu phú bà lạnh lùng lúc này đây, cực kỳ rung động.
Bây giờ là 8 giờ sáng, trời sáng mây trong, rừng phong không vào được, phòng 207 cũng đã khóa cửa. Vậy là sau khi ăn sáng xong, Giang Cần đưa Phùng Nam Thư đi đến con hẻm nhỏ sau căng tin, bắt đầu khai hoang vùng trũng đạo đức thứ ba phù hợp với mối quan hệ bạn tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận