Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 394: Đi theo Giang Cần gọi là đi làm ăn !

Trong thời gian mấy ngày sau đó, Giang Cần luôn đi sớm về trễ, về cơ bản đều rời đi lúc bảy giờ sáng, chạng vạng năm giờ về nhà, hơn nữa mỗi lần đều nói đi thư viện.
Không có biện pháp, tiểu phú bà chờ hắn ở thư viện, bằng không hẹn ở nơi nào?
Nhưng cảnh này rơi vào trong mắt Viên Hữu Cầm, lại là lo lắng trùng trùng, trong lòng tự nhủ con trai làm sao vậy, cũng không phải trung học, dù có nghiêm túc đến đâu đi nữa thì cũng không cần học như vậy chứ.
Lên đại học, không yêu đương, cả ngày chỉ biết học tập, vậy sao có thể được?
Bà suy nghĩ nửa ngày, sau đó cất chiếc cúp đặt trong phòng khách, quyết định không gây áp lực quá nhiều cho Giang Cần.
- Mẹ ơi, cúp của con đâu rồi?
Giang Cần từ trong phòng đi ra rót nước uống, liếc mắt đã nhận ra cúp của mình không cánh mà bay.
- Mẹ cất cho con rồi, sau này học ít một chút đi, xem ti vi nhiều một chút. Hôm nay ba con đi phòng kinh doanh nộp phí, nạp tiền truyền hình cáp, có thêm hai mươi kênh.
Giang Cần sửng sốt một chút, trong nháy mắt hiểu được hai vợ chồng hiểu lầm, cho rằng mình đến thư viện học tập.
Nhưng chuyện này không dễ giải thích, bởi vì hắn không phải đi hẹn hò, chỉ là dắt bạn tốt vượt quá giới hạn đi dạo, khái niệm này hẳn là bọn họ không hiểu được.
Vậy thì, hai ba hôm nữa chơi bời lêu lổng một chút đi, miễn cho hai vợ chồng lo lắng.
Ngày 23 tháng chạp, hội chùa núi Ngũ An.
Bày sạp, đến chơi, đoàn người mênh mông chiếm lĩnh nửa đỉnh núi, còn bãi đất trống dưới chân núi thì đỗ đầy các loại xe tư nhân.
Lúc này, không khí tết dần dần nồng đậm, khắp nơi đều là màu đỏ vui mừng.
Ngay cả mấy ngày hôm trước có đổ trận tuyết trắng nõn, nhưng cho dù dưới chân hay trên đỉnh núi đều là hai màu đỏ trắng tương phản, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Dương Kiến Quốc đặc biệt xin một quầy hàng trong lễ hội lần này, đánh ra chiêu bài Dương Ký, chính là vì noi theo triết lý của Giang Cần, làm cho sức ảnh hưởng của thương hiệu có thể nhanh chóng lan rộng Tế Châu.
Phải biết rằng, lưu lượng khách của hội chùa là rất lớn, tương đương với triển lãm, lễ hội ẩm thực. Bởi vì không chỉ riêng Tế Châu, mà ngay cả người dân ở các thành phố lân cận cũng sẽ đến góp vui.
Muốn thu hút khách hàng mới, thì xuất hiện trước mặt đại chúng và đi đến những nơi đông đúc để xoát cảm giác tồn tại là một bước rất quan trọng.
Nhưng hiện tại Dương Kiến Quốc đã là một ông chủ nhỏ, hiện còn đang chuẩn bị chi nhánh thứ năm, không có thời gian quản lý chuyện hội chùa, cho nên chuyện này rơi vào trên người thiếu gia Dương Thụ An.
- Ba, con không muốn đi, lúc đi lễ hội chắc chắn sẽ gặp rất nhiều bạn học cũ.
Dương Thụ An tỏ vẻ rất không tình nguyện.
- Thì sao? Bán canh dê làm mất mặt con à, cha con chính là dựa vào từng chén canh dê này để nuôi con khôn lớn, đừng có không biết đủ!
Dương Kiến Quốc quay đầu trừng y một cái.
- Con không phải ngại mất mặt mà là không muốn chào hỏi, nhưng gặp người quen thì đâu thể giả bộ không nhìn thấy, rất xấu hổ.
Dương Kiến Quốc vỗ đầu y một cái:
- Thằng nhóc thúi, đây là việc làm ăn của chúng ta, con không làm thì ai làm? Nói cho con biết, đi làm đừng có đùa giỡn, nghe lời chú của con, cần con làm gì thì làm cái đó?
Dương Thụ An lập tức mở to hai mắt:
- Hả? Chú con cũng đi hả?
- Đương nhiên, ý tưởng tham gia hội chùa chính là chú con đề xuất, con cứ đi theo hắn học cho tốt là được.
Dương Thụ An không biết vì sao, sau khi nghe được câu này, xương sống mình lại bỗng nhiên thẳng tắp, y luôn cảm thấy một khi chuyện này dính vào Giang Cần thì sẽ lập tức cao sang hẳn lên.
Giống như tự mình bán canh dê gọi là đi làm thêm, còn đi theo Giang Cần lại gọi là làm ăn.
Cái khác không nói, ví dụ như kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, Giang Cần mang theo Quách Tử Hàng đi bán cơm hộp, bị lớp cười nhạo nửa tháng, nhưng bây giờ nhìn lại thì sao? Đã truyền thành một đoạn giai thoại, thường xuyên được người ta nhắc tới, dù là đang lúc nói chuyện say sưa thì cũng phải trực tiếp hô Giang Cần ngưu bức.
Đúng, tôi, Dương Thụ An, là theo chú tôi đi làm ăn!
Sau khi suy nghĩ thấu đáo điểm này, Dương Thụ An không hề do dự, thu dọn đồ đạc xong rồi chui vào trong xe của cha.
Cùng lúc đó, Giang Cần cũng rời giường từ sáng sớm, rửa mặt xong thay quần áo, định ra ngoài.
Hắn đã quen với nhịp điệu làm kinh doanh, cho dù là nghỉ cũng không chịu ngồi yên.
Tối hôm qua, hắn vừa nghe xong báo cáo công tác bên Ngụy Lan Lan, lại tham khảo chủ đề năm sau của Đổng Văn Hào, còn cùng Tô Nại thảo luận phương hướng tối ưu hóa trong tương lai, hôm nay lại muốn đi hội chùa, cuộc sống quả thực phong phú không chịu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận