Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 338: Tiền sao kiếm thật dễ

Thực ra Giang Cần rất muốn giả vờ tức giận, hơn nữa muốn nói chuyện nghiêm túc với tiểu phú bà. Chơi vậy là hắn mắc bệnh tim thật đấy, đến cả anh hùng kiêu dũng thiện chiến cũng không chịu nổi, lần sau không được như thế.
Cao Văn Tuệ chính là một phần tử khủng bố, uy lực của chiếc điện thoại khi ở trong tay cô ta còn hơn cả một quả bom.
Nhưng Giang Cần nhìn thấy khuôn mặt bé xinh của tiểu phú bà thì chẳng tức giận nổi nữa, chỉ có thể gõ cộc cộc hai cái vào thùng rác.
- Đi, lượn một vòng thôi.
Phùng Nam Thư lẽo đẽo theo sau hỏi:
- Giang Cần, cậu không giận à?
- Giận, cho nên phạt cậu đi dạo với mình một lúc.
Giang Cần dẫn cô đi về phía học viện.
- Vậy lần sau mình dám nữa.
Phùng Nam Thư bỗng trở nên to gan.
Giang Cần sầm mặt:
- Không được, cậu phải biết là mình không được ăn thỏ nướng, sau này cậu không được giao điện thoại cho Cao Văn Tuệ nữa, cô ấy không phải người tốt, gửi toàn từ ngữ vi phạm quy tắc.
Phùng Nam Thư mím môi:
- Hữu dụng là được, Văn Tuệ thực sự đã gọi được cậu tới.
Giang Cần mang biểu cảm khinh thường lên tiếng:
- Mình tới là bởi vì mình tiện đường đi ngang qua, cậu thực sự cho rằng ba mươi sáu kế tình… bạn bè của cô ấy hữu dụng à? Tin cô ấy thà tin ánh sáng còn hơn!
- Giang Cần, nắm.
Giang Cần biết ngay là tiểu phú bà sẽ làm như vậy, lấy đủ mọi lý do để từ chối, nhưng cuối cùng vẫn vì hai chữ anh ơi mà nắm lấy.
Lần nào cũng như vậy, giống như là hắn chỉ đợi câu anh ơi này vậy, Giang Cần cảm thấy thôi lần sau đừng từ chối nữa, cứ nắm lấy là xong.
Rốt cuộc là trong tim của hắn còn có bao nhiêu xi măng?
Hai người nắm tay đi về phía trước, vừa nói vừa đi, dần dần đi đến đường học viện.
Bởi vì sắp đến đêm Giáng Sinh, ven đường bắt đầu có sạp bán táo, quả táo tròn vo đỏ hồng bày ở trên bàn, bên cạnh là hộp đóng gói rực rỡ sắc màu, hấp dẫn không ít cặp đôi đi ngang qua.
Siêu thị trong học viện làm màu hơn mấy hàng rong kia nữa, làm hẳn một cây thông Noel.
Tuy là chưa đúng ngày, chưa gắn đèn màu hay tất gì cả, nhưng ít nhiều gì cũng đã có không khí lễ hội rồi.
Giang Cần không quá có hứng thú với Tết Dương như thế này, nhưng vẫn dắt Phùng Nam Thư vào, chào hỏi Tưởng Chí Hoa đang kiểm kê hàng hoá.
- Giang tổng, theo ý của cậu, hàng cho lễ Giáng Sinh đã được chuẩn bị đầy đủ, để hết ở kệ để hàng phía sau.
- Có đặt lên kệ hàng online không?
- Phần lớn đã được đặt trước rồi.
- Để tôi xem.
Giang Cần nắm tay Phùng Nam Thư đi sang.
Tưởng Chí Hoa không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Phùng Nam Thư:
- Cô gái như thế này, cũng chỉ có loại lừa đảo chuyên nghiệp như ông chủ Giang mới lừa được vào tròng.
- Cô nói gì cơ?
- Có nói gì đâu, à đúng rồi, gần đây có một cặp ly tình yêu bán chạy lắm, hai người có muốn xem thử không?
Tưởng Chí Hoa gãi đúng chỗ ngứa, làm ánh mắt của cả Giang Cần và Phùng Nam Thư tập trung lại, thấy được hai chiếc bình giữ nhiệt được lấy ra, một cái trắng xanh, một cái trắng hồng.
Mấy năm nay lễ Giáng Sinh mới thành trào lưu, ngoài việc tặng táo ra thì các loại quà tặng này kia cũng rất có thị trường.
Bởi vì bất kể là lễ gì, chỉ cần không phải thanh minh, tất cả đều có thể liên quan đến yêu đương, cho nên những đồ đôi dùng hằng ngày được hoan nghênh nhất.
- Giang Cần.
- Hửm?
- Mua một cặp ly bạn tốt đi.
Phùng Nam Thư dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn.
Giang Cần nhìn Phùng Nam Thư một cách nghiêm túc, thầm nhủ trong lòng cậu có thể lừa gạt được chính bản thân, nhưng có chắc là lừa được người khác không? Cậu đặt tay lên tim tự hỏi bản thân rồi quay lại đây nói là ly gì xem.
Nhưng Phùng Nam Thư ôm ly, nhất định không chịu buông tay.
Cô đang mặc một chiếc áo lông trắng muốt, lông mềm trên mũ có một phần màu hồng nhạt, tôn lên sự trong sáng ngây thơ khác thường của cô. Dưới ánh đèn màu cam trong siêu thị, khuôn mặt lạnh lùng của cô chứa đựng vài phần bướng bỉnh, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to tròn ngập nước vô cùng kiên định.
- Mình không có tiền, gần đây đốt hết tiền để phát triển rồi, đến cơm còn phải ăn ké.
Giang Cần nghiêm mặt bắt đầu kêu khổ.
- Mình có tiền, mình mua cho cậu.
Tiểu phú bà giàu có vô cùng, tiêu tiền không thèm chớp mắt.
Bốn chữ “nghe mình đừng mua” còn chưa kịp thốt ra, Giang Cần bỗng dừng lại suy nghĩ một chút, lỡ như cô gọi anh ơi thì hắn nên phản ứng thế nào?
Hắn, không biết đối đáp thế nào.
Cuối cùng chắc chắn là sẽ mua ly đôi, một tiếng anh ơi làm gạch đá nứt toạc, tiền mất tật mang.
Ai dà, đúng là kiếm tiền từ thiếu nữ dễ thật đấy, nhất là những người con gái đã rơi vào bể tình như này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận