Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 408: Đưa về nhà ăn cơm tất niên

Viu... đoàng!
Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm như lọ kim tuyến lấp lánh bị đổ, lấp lánh rực rỡ, lộng lẫy lóa mắt, hai bên bờ sông sáng rực như ban ngày, ngay cả nước sông cũng nhiễm màu sắc sặc sỡ.
Phùng Nam Thư cầm khoai lang, ngơ ngác ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn từng đóa hoa lửa trên trời, biểu cảm ngoan ngoãn an tĩnh.
Còn Tần Tử Ngang thì đang cầm bật lửa đứng ở bờ sông, bày ra biểu cảm như con gái nhà lành bị người ta làm nhục.
Một lúc lâu sau khi đã bắn xong pháo hoa, Giang Cần nhận được điện thoại giục hắn về ăn cơm tất niên của bố mẹ.
- Tiểu phú bà, mẹ mình giục mình về ăn cơm tất niên rồi.
- Vậy mình cũng nên về nhà thôi.
- Cậu có cơm tất niên để ăn không đó?
Phùng Nam Thư gật đầu một cái rất nhẹ:
- Mình có cơm ăn mà.
- Phùng Nam Thư, ăn cơm với người nhà mới được gọi là cơm tất niên. - Giang Cần cân nhắc một lúc lâu mới mở miệng nói.
- …
Phùng Nam Thư nhìn pháo hoa ở nơi xa vờ như không có việc gì.
Giang Cần tặc lưỡi một cái rồi nắm tay cô dắt lên xe, trên đường đi, tiểu phú bà không nói gì hết, lạnh lùng y hệt hồi cấp ba.
Thùng thùng thùng…
Nhà họ Giang ở gia viên Hồng Viên.
Viên Hữu Cầm đang chỉ huy Giang Chính Hoành nấu sủi cảo hầm đồ ăn, nghe được tiếng đập cửa liền chạy ra khỏi bếp ngay, nhưng sắc mặt bà lại cực kỳ khó coi.
Vốn dĩ bà sai thằng nhóc thúi này đi mua giấm vì siêu thị tiện lợi dưới nhà đóng cửa lúc 6 giờ, giờ không đi mua thì từ giờ tới mùng 3 sẽ không có thứ gì chấm sủi cảo, kết quả ra ngoài suốt hai tiếng giờ mới về.
- Mày đi mua dấm rồi la cà sang Sơn Tây đúng không?
Phùng Nam Thư xinh xắn đứng ở cửa, có vẻ hơi hoảng:
- Cháu chào dì.
Viên Hữu Cầm sửng sốt một chút, sau đó đổi thành nụ cười từ ái:
- Cháu là Nam Thư phải không? Mau vào nhà ngồi đi, sủi cảo dì nấu xong hết rồi, cháu tới chơi mà sao không báo dì một tiếng để dì chuẩn bị lì xì cho.
- Cháu không cần lì xì đâu dì. - Phùng Nam Thư xua xua tay.
- Thế sao mà được, lát dì sẽ bắt Giang Cần phát lì xì cho con, phải rồi thằng bé đâu rồi con?
Vừa dứt lời, tiếng đập cửa lại vang lên, Giang Cần với hai cái tay trống trơn bước vào, có vẻ rất bất đắc dĩ:
- Mẹ ơi, siêu thị dưới tầng đóng cửa rồi, con không mua được dấm.
- Không mua được thì thôi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.
Môi Giang Cần giật giật, thầm nghĩ nếu là bình thường chắc chắn hắn phải nghe chửi nửa tiếng rồi chứ làm gì được như này.
Ti vi trong phòng khách đang chiếu đêm hội mùa xuân, sủi cảo trong bếp đã chín, ngoài cửa sổ là một mảng ánh đèn rực rỡ lung linh, mấy mảnh bông tuyết rách nát nơi lác đác trong đêm.
Giang Cần trước tiên bưng một chén sủi cảo nóng hổi vào bàn ăn, sau đó lau tay ngồi xuống cạnh người bạn tốt nhất.
Phùng Nam Thư cầm đũa ngồi yên trông cực kỳ ngoan, má hồng phồng lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
Viên Hữu Cầm nhìn hai người bọn họ mà bỗng thấy thư thái trong lòng, thế là bà quay người đi lập mưu với Giang Chính Hoành đang hầm đồ ăn ở trong bếp.
- Lão Giang, con trai anh mang con dâu về cho em rồi kìa.
- Mang về thật hả?
- Ừ con dâu em đang ngồi ở bên ngoài đó, anh cứ nấu tiếp đi, để em về phòng chuẩn bị lì xì cho con bé.
Giang Chính Hoành giơ cái muôi lên rồi liếc bà một cái:
- Em không thấy em kích động quá sao, thằng bé đã bảo là bạn bè rồi cơ mà?
Viên Hữu Cầm nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ một lúc:
- Tết nhất phát lì xì cho bạn của con trai thì cũng có gì quá đáng đâu, không phải bạn gái thì sao chứ, em thấy con bé xinh đẹp ngoan ngoãn nên vui, vui vẻ nên cho một bao lì xì thì có vấn đề gì?
- Anh hiểu rồi, em muốn đặt gạch con nhà người ta trước đúng không? - Giang Chính Hoành nói toạc ra thiên cơ chỉ bằng một câu.
- Cái gì mà đặt gạch với chả không đặt gạch chứ, người ta gọi em một tiếng dì đó, dù sao thì em cũng là người lớn.
- Ai cũng bảo mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thường không tốt, em thì hay rồi, thấy đứa nào là muốn lôi về nhà đứa nấy, giờ thì em toại nguyện chưa?
Viên Hữu Cầm không nhịn được mà cảm khái một chút:
- Đứa con trai mình nuôi từ nhỏ đến lớn bỗng mang bạn gái về nhà, lại còn mang về đúng đêm giao thừa nữa chứ, khiến em vừa thấy phức tạp vừa thấy vui, chẳng lẽ anh không có cảm giác này à?
Giang Chính Hoành chêm thêm ít nước vào nồi rồi đóng nắp lại:
- Đúng là hơi phức tạp, nhưng anh vẫn nghĩ em nên hỏi cho rõ đi, đừng để mừng hụt.
- Hỏi ai? Giang Cần ấy hả? Anh nghĩ thằng chó đẻ kia nói thật được bao nhiêu câu?
- Cũng đúng, nhưng mà trước đấy nó giấu như mèo giấu cứt mà nhỉ, sao hôm nay lại hào phóng đến độ đưa hẳn về nhà thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận