Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 421: Chia sẻ kinh nghiệm đưa nàng về dinh (3)

Tào Quảng Vũ ăn một miếng nhưng chỉ thấy vô cùng chua chát:
- Đường đời của cậu suôn sẻ quá đi mất, chẳng lẽ không có chỗ nào trắc trở để tôi vui sao?
Giang Cần híp mắt tự hỏi một chút:
- Ví dụ như lát nữa tính tiền cậu ngăn tôi lại thì sao? Bảo là chỉ cần tôi bỏ tiền là cậu sẽ đánh tôi?
- Thôi bỏ đi, cậu cứ xem như tôi chưa nói gì đi.
Giờ Chu Siêu mới dứt khỏi bữa ăn và liếc Tào Quảng Vũ một cái:
- Tôi bảo rồi, nói ít thôi ăn nhiều lên, xem xem, tí thì bị lừa rồi đấy thấy chưa.
- Lão Chu, sau này tôi sẽ nghe lời cậu, không nói chuyện dong dài với lão Giang nữa. - Giờ Tào Quảng Vũ vẫn còn thấy sợ hãi.
- Ừ, như vậy là được rồi.
Ăn trưa xong, ba người đều no căng bụng, Tào Quảng Vũ muốn ra ga tàu đón Đinh Tuyết, Chu Siêu muốn đi nhà tắm tắm rửa, còn Giang Cần thì quay lại 208.
Tô Nại cùng Ngụy Lan Lan đã tới và đang ngồi trong phòng nói chuyện phiếm rồi, hai người đều đã đổi kiểu tóc, Tô Nại cắt mái bằng trông trẻ trung đáng yêu ra nhiều, còn Ngụy Lan Lan lại làm tóc uốn sóng to trông trưởng thành hơn.
- Ông chủ, tôi đã liên hệ được với chủ của chuỗi khách sạn Vienna rồi.
- Nhà đó bao trùm toàn bộ chuỗi khách sạn ở thành phố này đúng không? Có cơ hội hợp tác không?
Ngụy Lan Lan mím môi:
- Đã hẹn vài lần rồi nhưng bên kia nghe bảo chúng ta là dự án khởi nghiệp của sinh viên đại học nên cứ đùn đẩy bảo không có thời gian mãi.
Giang Cần vươn tay ra:
- Đưa ghi âm mấy cuộc trò chuyện đó để tôi nghe xem sao.
- À đây.
Ngụy Lan đưa điện thoại cho Giang Cần.
Khoảng giữa kỳ nghỉ đông, tối nào Giang Cần cũng thông qua QQ để huấn luyện cách ăn nói cho đội thị trường làm sao cho moi móc được càng nhiều tin tức hữu dụng từ bên đối tác tiềm ẩn càng tốt.
Sự thật chứng minh, vài buổi huấn luyện kia cũng không phí phạm.
Tuy Ngụy Lan Lan không hẹn được Vương Bồi Hương của Vienna nhưng cũng moi được khá nhiều tin hữu dụng, chỉ là chính cô cũng không nhận ra mà thôi.
Một lúc lâu sau, Giang Cần trả điện thoại cho Ngụy Lan Lan:
- Cô ta bảo là ngày mai phải đi tới thẩm mỹ viện tên là Youmanzi để chăm sóc da mặt nên không có thời gian gặp cô đúng không?
- Đúng vậy.
- Như vậy thì cô tới thẩm mỹ viện đó hỏi thăm xem cô ta đã hẹn vào thời gian nào, bình thường chăm sóc da mặt cũng mất ít nhất hai tiếng đồng hồ. Mà trong hai tiếng đó lại không thể đi lại nên chắc chắn sẽ rất nhàm chán, có người nói chuyện phiếm cùng là một điều không hề tệ đâu, cứ lôi kéo làm quen đi đã rồi hẵng bàn tới chuyện làm ăn sau.
Ngụy Lan Lan trợn mắt:
- Làm vậy cũng được hả?
- Làm buôn bán mà, không có điều kiện thích hợp thì mình sáng tạo điều kiện thôi, nhưng nhất định phải chân thành với khen người ta xinh nhiều vào đấy.
- Tôi biết rồi, giờ tôi đi điều tra liền đây!
Giang Cần nhìn theo cho tới khi bóng lưng cô đi khuất thì mới quay lại nhìn Tô Nại:
- Cô có chuyện gì muốn báo cáo với ông chủ không?
Tô Nại đẩy đẩy kính:
- Ông chủ, tôi lỡ xóa mất một bookmark trong tài khoản của cậu rồi.
- Ha hả, ăn tết mà cô cũng không hề rảnh rỗi đúng không? Tốt lắm, tốt lắm…
Đổng Văn Hào là nhân viên của 208, tuy không được ông chủ đặc biệt ra chỉ thị nhưng y vẫn vô cùng tự giác về trường trước một ngày, thu dọn ký túc xá xong là y phi tới 208 ngay.
Vừa vào cửa, y đã thấy ông chủ và Tô Nại ngồi trước máy tính thảo luận một vấn đề gì đó, mặt hai người đều căng như dây đàn.
- Còn tìm lại được không?
- Chắc chắn là không tìm lại được rồi, xóa rồi mà.
- Cô không phải lập trình viên à? Hack vào hệ thống bọn họ tìm dữ liệu hồi trước của tôi cho tôi đi.
- Ông chủ lậm phim rồi đúng không, nếu tôi có bản lĩnh đó thì tôi còn mượn cái tài khoản hội viên của cậu làm gì nữa?
- Con mẹ nó, cậu nói có lý vê lờ, tôi không phản bác lại được luôn mới hay chứ.
Đổng Văn Hào ngồi ở sau nghe một lúc, không nhịn được mà chép chép miệng, thầm nghĩ về trường sớm đúng là không lỗ.
Vì sao ư?
Vì trong đoàn đội khởi nghiệp trừ Giang Cần và Phùng Nam Thư ra thì trước mắt những người có quyền to nhất là Đổng Văn Hào, Tô Nại và Ngụy Lan Lan.
Ba người, một người phụ trách nội dung, một người phụ trách kỹ thuật, một người phụ trách thị trường.
Đừng nhìn Đinh Xảo Na và Lai Tồn Khánh ở Đại học Khoa học Kỹ thuật có cùng cấp với ba người họ, nhưng thực tế khi gặp mặt vẫn yếu thế hơn ba người một nửa, tính ra thì cùng cấp với Đàm Thanh và Lô Tuyết Mai đấy.
Nhưng Tô Nại nhà người ta không kiêu ngạo chút nào, về trường trước thì cũng thôi đi, thậm chí còn bất chấp tất cả để bàn chuyện công việc với ông chủ.
Nếu hôm nay bản thân không tới, cộng thêm sự chăm chỉ của Tô Nại làm nền, thì có phải là ông chủ sẽ thấy y rất không tích cực không? Kỳ diệu thật đó…
Đây, chính là công sở!
Bạn cần đăng nhập để bình luận