Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 570: Một vòng cổ dâu tây (1)

Phỏng vấn kết thúc, các phóng viên lục tục dọn dẹp đồ nghề rồi được đích thân Giang Cần và Chủ nhiệm Cố tiễn ra ngoài.
Lúc này đã gần hoàng hôn, nắng chiều trong không trung như bị nhuộm bởi sắc lửa đỏ rực xinh đẹp động lòng người.
Giang Cần đứng ở bãi đỗ xe trung tâm Quảng Giáo thở phào nhẹ nhõm, tay hắn vẫn còn đang cắm ở trong túi quần.
Trước mắt chiến dịch mở rộng Multi-group ở Lâm Xuyên đã hoàn thành được 80%, cũng coi như là gần gần đạt được mục tiêu đề ra, tiếp đó chỉ cần thị chính thành phố Lâm Xuyên tiếp tay cho là Multi-group có thể phát triển yên ổn ở trong khu vực này rồi.
Đây là bước đầu tiên của kế hoạch giấu kiếm, đợi đến khi web Zhihu thăng cấp xong là có thể tiếp tục đẩy mạnh thực hiện bước thứ hai trong chiến dịch mở rộng Zhihu rồi.
Nhưng với tiến độ hiện tại thì ít nhất phải mất hai tháng nữa thì mới nâng cấp xong, thời gian khá dài nhưng may mà còn thời gian của kỳ nghỉ hè.
Tính ra cũng vừa xinh đấy chứ, vì lúc ấy sinh viên không ở trường, dù Zhihu có nâng cấp thành công thì cũng không thể triển khai mở rộng ngay được, Giang Cần cảm thấy bản thân đúng là một đại sư tiên tri đẹp trai tài năng.
- Chủ nhiệm.
- Sao vậy Ti Kỳ?
- Không phải trường mình cũng cần đưa tin về Giang Cần sao? Chị có thể mời cậu ấy ở lại một lát được không, để em nói chuyện với cậu ấy về buổi phỏng vấn tiếp theo.
Sở Ti Kỳ đuổi theo tới cửa rồi nói nhỏ với Cố Xuân Lôi.
Chủ nhiệm Cố nhìn cô với ánh mắt tràn ngập vẻ thương tiếc:
- Sao em lại si tình đến vậy chứ?
Sở Ti Kỳ cắn môi:
- Chủ nhiệm Cố, chị đừng lôi em ra làm trò đùa mà…
- Em yên tâm, chuyện này cứ để chị.
- Chủ nhiệm đừng như vậy mà, em thích cậu ấy là chuyện của em, chị đừng chào hàng em với cậu ấy, cậu ấy vốn đã phiền em lắm rồi.
Chủ nhiệm Cố nghe xong thì thấy khá mới mẻ:
- Em xinh như này, sao cậu nhóc kia lại thấy em phiền được chứ? Chị nghĩ chắc chắn có hiểu lầm gì đó ở đây, để lát chị hỏi cậu ta giúp em.
Sở Ti Kỳ nhìn Cố Xuân Lôi đi về phía Giang Cần thì không nhịn được mà thả lỏng đôi môi đang cắn chặt của mình.
Thật ra trong khoảng thời gian lâu như vậy, cô cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, không còn là cô gái ngốc nghếch có thể cãi nhau với người yêu ngoài đường chỉ vì một chuyện nhỏ nào đó nữa.
Cô đã bắt đầu học được cách tự hỏi, cũng trở nên tâm cơ hơn nhiều.
Cô biết Chủ nhiệm Cố là một người thích hóng hớt, nên vừa nãy mới im bặt không nói gì về chuyện Giang Cần từng theo đuổi mình, chỉ nói là bản thân thích Giang Cần thôi, mục đích là để Chủ nhiệm Cố tò mò.
Hơn nữa Chủ nhiệm Cố còn là người tốt bụng thích đẩy thuyền nữa.
Đúng vậy, cô muốn lợi dụng Chủ nhiệm Cố để thử thái độ của Giang Cần.
Ai cũng bảo mối tình đầu mới là sự tồn tại thánh khiết, tốt đẹp nhất trong ký ức, Sở Ti Kỳ cũng biết bản thân so với Phùng Nam Thư thì không có một phần trăm thắng lợi nào, nhưng dù thế nào thì cô vẫn có hào quang mối tình đầu mà.
Nhưng cô cũng biết chỉ cần bản thân mở miệng ra thôi là sẽ rước về sự chán ghét, nên từ đó tới giờ cô đều không mở miệng lấy một cậu. Tới tận lúc nãy, Chủ nhiệm Cố hỏi cô có thích kiểu người như Giang Cần không thì cô mới nảy ra ý tưởng này.
Cô nói không nên lời nên chỉ đành mượn miệng lưỡi của Chủ nhiệm Cố thôi.
Giờ cô thật sự quá dày vò rồi, tuy Vương Tuệ Như vẫn luôn khuyên cô buông tay nhưng sao cô có thể chịu được trong khi Giang Cần càng ngày càng lóa mắt đây.
Hắn càng lóa mắt thì Sở Ti Kỳ lại càng khó quên, cũng càng không cam lòng nên cô muốn biết Giang Cần còn chút quyến luyến hay thậm chí là tiếc nuối mình hay không.
Nếu có thì dù đối thủ là Phùng Nam Thư thì cô cũng dám đi thử một lần.
- Giang Cần, tối chúng ta cùng nhau đánh chén một bữa đi nhỉ? Dựa vào sắp xếp của hiệu trưởng Trương thì trường học còn lên kế hoạch một buổi phỏng vấn cho em nữa cơ, tối chúng ta vừa ăn vừa bàn ha.
Giang Cần tiễn đoàn phóng viên cuối cùng đi rồi mới quay người lại:
- Đương nhiên là được rồi ạ, thật ra em vẫn luôn muốn mời Chủ nhiệm Cố đi ăn cơm ấy chứ, trước khi em tới đây là đã đặt bàn đầy đủ cả rồi, chỉ là hai ta còn thẹn thùng nên em mới không dám mở miệng thôi.
- Em mà thẹn thùng á? Cái miệng em nói phét là giỏi thôi.
- Thật mà chủ nhiệm, em bị cái tật là thẹn thùng trước mặt người đẹp ấy. - Giang Cần không nghiêm túc nổi nữa.
Cố Xuân Lôi im lặng một lúc:
- Thảo nào trong trường nhiều sinh viên như vậy mà chỉ có mình em phát tài.
- Chủ nhiệm quá khen rồi, vậy chị chờ em đi vệ sinh cái được không ạ? Em đi chút xíu rồi về đi cùng mọi người.
- Đi đi.
Giang Cần mỉm cười đi tới nhà vệ sinh của trung tâm Quảng Giáo, lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Lan Lan, bảo cô mau mau tới nhà hàng Nam Sơn đặt bàn rồi giả bộ đã đặt từ lâu đi.
Chủ nhiệm bảo muốn ăn cơm thì cũng không thể để chủ nhiệm bỏ tiền ra được.
Nếu bản thân muốn bỏ tiền thì nói đã đặt bàn từ lâu sẽ khiến người nghe vui lòng hơn là đặt bàn ngay lúc ấy, đây là chi tiết cần chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận