Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 740: Sao rửa chân mà không rủ tôi? (1)

Câu trả lời của tiểu phú bà vừa thành thật vừa thẳng thắn, không hề có chút giấu giếm giấu đầu hở đuôi nào cả. Cô nói mình rất ngoan tức là vì bản thân cô rất ngoan, nói rằng sẽ ngủ trong chăn của Giang Cần là vì cô thực sự sẽ ngủ trong chăn của hắn, không có chút ý định tán tỉnh nào.
Nhưng đối với người có trái tim đầy sung mãn như Giang Cần mà nói, thì câu tối nay sẽ ngủ trong chăn của hắn thực sự mang đầy ý ve vãn tán tỉnh.
Nghĩ cái là thấy, nếu như bạn biết trên giường của bạn có một cô gái từ cấp ba lên đại học đều là người xinh đẹp nhất, cơ thể vừa thơm vừa mềm ngủ trên đó, mà bạn không vô thức tưởng tượng sâu xa mới là lạ.
- Cậu ở nhà mình phải ngoan đó, tranh thủ khiến mẹ mình mê cậu quên lối về, thì về sau cậu sẽ là người có tiếng nói nhất nhà mình rồi. Bạn tốt của mình là người có tiếng nói nhất nhà mình, ha, chuyện này vi diệu quá đi mất.
- Mà cậu lại nghe lời mình nhất, vậy thì mình sẽ gián tiếp trở thành người có tiếng nói nhất nhà họ Giang rồi.
Giang Cần vừa mở mồm, đã thấy suy nghĩ của hắn bay xa vạn dặm.
- Giang Cần, mình rất nghe lời cậu, nhưng điện thoại đang để loa ngoài.
Phùng Nam Thư nhỏ giọng nhắc hắn.
Giang Cần cạn lời.
Viên Hữu Cầm nghe vậy thì đi tới:
- Nam Thư ngoan ngoãn tới nỗi mẹ muốn nhận con bé làm con gái nuôi luôn rồi. Giang Cần, con có muốn có em gái không?
- Con không, không muốn một chút nào cả. - Giang Cần và Phùng Nam Thư cùng đồng thanh trả lời.
Thực ra Viên Hữu Cầm càng muốn Phùng Nam Thư làm con dâu của bà hơn, bà nói câu này chỉ để thăm dò tâm tư của hai người. Nhìn thấy hai người đều vô cùng kháng cự với thân phận anh em, bà liền trở nên mừng rỡ, sau đó lấy sách nấu ăn ra suy nghĩ xem tối nay nên nấu món gì ngon lành cho Phùng Nam Thư.
Lúc này Giang Chính Hoành liền có linh cảm món ăn tối nay sẽ vô cùng ngon.
Giang Cần quay người trên giường của khách sạn, nhìn trần nhà nói:
- Phùng Nam Thư, sinh nhật cậu vào tháng mấy ấy nhỉ?
- Tháng 2, Giang Cần thì sao?
- Mình… mình sinh tháng 1.
Giang Cần thầm nghĩ hắn sinh tháng 1 lúc quái nào chứ, hắn sinh tháng 10.
Dù tiểu phú bà ngờ nghệch đáng yêu là vậy, vừa nghe lời vừa sợ người, mỗi ngày đều thích dính lấy hắn làm nũng, nhưng cô ấy lại là chị.
Giang Cần nói chuyện thêm một lúc nữa rồi ngắt điện thoại, đi vào phòng tắm để tắm rửa, để nước ấm chảy trên người hắn rửa trôi đi những mỏi mệt. Tắm xong hắn nằm dài trên giường của khách sạn, mở ti vi lên buồn chán đổi kênh.
Đi công tác chính là như vậy, đến một thành phố xa lạ, một môi trường xa lạ, trừ những công việc phải làm ra thì chẳng biết ăn chơi chốn nào cả.
“Ê!”
“Đừng có ê, tôi tên là Sở Vũ Tiêm!”
Giang Cần dừng đổi kênh, bỏ điều khiển sang một bên, nhìn chằm chằm vào bộ phim “Cùng ngắm mưa sao băng” đang gây sốt gần đây.
Thiết lập của bộ phim này cũng na ná như phim “Vườn sao băng”, vì chủ đề của nó cũng là thanh xuân vườn trường nên nó được giới trẻ ưa chuộng một thời gian khá dài. Hơn nữa họ của các nam chính toàn họ kép, ai cũng ngầu lòi bá cháy bọ chét.
Nhưng đối với mắt nhìn của Giang Cần, những trang phục phong cách thời thượng lúc ấy hiện tại xem lại chỉ thấy vô cùng phèn chua.
Hắn xem bộ phim này chỉ vì quá tẻ nhạt, nhưng xem nhiều thì lại thấy chán.
Hắn đúng là một kẻ cuồng công việc, chẳng có tý hứng thú nào với mấy chuyện tình yêu tình báo này.
Giang Cần nghiêng người đổi tư thế khác, vì động tác thay đổi nên áo choàng tắm của hắn cũng cuốn lên một nửa, lộ ra một đôi chân dài lắm lông, điệu bộ này gợi ra một vẻ lẳng lơ khó nói nên lời.
Nếu như Phùng Nam Thư có ở đây chắc chắn sẽ bị cảnh tượng này làm cho thèm chảy nước miếng.
Đúng lúc này, hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, Giang Càn vểnh tai nghe hồi lâu, nhận ra có một âm thanh quen thuộc hình như là của lão Hà, vậy là đẩy cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên Hà Ích Quân đang đi tới đây, bên cạnh y còn có một trợ lý đồng hành mà Tần Chí Hoàn cử đi theo, hai người đều mặc vest đi giày, nhìn cái đã biết là vừa từ ngoài trở về.
- Hà tổng, anh vẫn chưa ngủ à?
- Bọn tôi vừa đi rửa chân mát xa về, nhưng Giang tổng đừng hiểu lầm, bọn tôi thực sự chỉ chọn gói mát xa chân với giác hơi thôi.
Giang Cần nghe xong thì đần cả ra, trong lòng thầm nghĩ quả đúng là có chương trình vận động sau bữa tiệc, hắn vô cùng căm phẫn nói:
- Sao mọi người rửa chân mà không gọi tôi? Vứt tôi một mình ở khách sạn xem cái mưa sao băng rác rưởi kia?
Hà Ích Quân nghe xong thì sững sờ:
- Tôi hỏi Tần tổng, anh ấy nói cậu hơi mệt, từ chối luôn lúc đó rồi.
- Ăn nói xà lơ, từ lúc hạ cánh đến giờ, tôi chưa từng nghe thấy ai nhắc tới từ chân với tôi cả.
- Không thể nào?
- Chữ nào thì tôi không nhớ rõ, nhưng chữ chân thì làm sao tôi không nhớ được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận