Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 151: Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh mùng 1 tháng 10

- Tiểu phú bà, khi nào cậu về nhà?
- Ba giờ chiều mình sẽ đi.
- Phùng Nam Thư cắn đầu đũa nói.
- Không phải là chú Cung chở cậu về sao, sao không về sớm một chút?
Phùng Nam Thư lẳng lặng nhìn hắn, nhưng cậu 2 giờ rưỡi mới đi a.
Giang Cần gắp một miếng thịt bò nạm đưa qua:
- Mình nghe chú Cung nói, lễ Quốc khánh phải đi Thượng Hải gặp ông lớn, ông lớn là ai?
- Đó là cha mình. - Phùng Nam mở cái miệng nhỏ nhắn ăn thịt bò nạm hắn cho, đôi mắt nổi lên gợn sóng lăn tăn.
- Vậy sao cậu lại đi Tế Châu học? Điều kiện giáo dục ở Thượng Hải tốt hơn Tế Châu nhiều lắm mà, không phải là cậu bị đuổi ra khỏi nhà chứ?
Cái thìa nhỏ của Phùng Nam Thư dừng lại một chút, dùng giọng điệu dịu dàng mở miệng:
- Vì Tế Châu là quê của mẹ mình.
- Vậy lễ này cậu sẽ không quay lại Tế Châu?
- Phải quay lại, mình muốn nhanh chóng trở về đi dạo với cậu, nhưng mình không biết khi nào mới về được.
Giang Cần không hỏi tiếp nữa, bởi vì hắn có thể cảm giác được tiểu phú bà không hứng thú lắm với chuyện đi gặp ba, vì thế lại liên tục đưa thịt cho cô hai lần, cho cô ăn một lần sung sướng.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua đầu đũa của mình, lại nhìn thoáng qua poster trên tường đối diện, trên đó viết một dòng biểu ngữ, ý nghĩa đại khái là dùng chung một đôi đũa với người khác là thói quen rất không vệ sinh, khởi xướng văn minh dùng một đôi đũa gắp thức ăn riêng.
Giang Cần cầm đũa mút một chút, thầm nghĩ đây không phải đây là vệ sinh sạch sẽ rồi sao.
Bữa sáng ăn được một nửa, Cao Văn Tuệ cũng tới căng tin, sau khi cô lấy đồ ăn cũng ngồi xuống, không bù lu bù loa giống như trước kia, ngược lại cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ là ánh mắt của cô vẫn luôn quan sát Giang Cần và Phùng Nam Thư, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.
Làm sao nhịn được?
Phạm Thục Linh còn nói Giang Cần là một tên cặn bã, cô cảm thấy chưa chắc, đây căn bản là một chính nhân quân tử thích sờ chân a.
- Cao Văn Tuệ, cô luôn nhìn tôi chằm chằm như vậy, không sợ đút cơm vào mũi à? - Giang Cần liếc cô một cái.
Nụ cười trên mặt Cao Văn Tuệ dần dần biến mất:
- Tôi biết ngay, làm bóng đèn không có kết cục tốt!
Sau khi ăn sáng xong, Giang Cần mang theo tiểu phú bà đến căn cứ khởi nghiệp nhận giấy chứng nhận, nhưng kết cục vô cùng thảm khốc.
Bởi vì Tào Hinh Nguyệt nói biểu mẫu điền lần trước có chút vấn đề, để Phùng Nam Thư lại điền bổ sung.
- Học muội, quỹ khởi nghiệp này không thể viết là Giang Cần đưa cho, mục đích khởi nghiệp cũng không thể viết là làm bà chủ cho Giang Cần.
- …
Lông mi Phùng Nam Thư khẽ run, niềm vui được Giang Cần cho ăn lập tức tiêu tán.
Cùng lúc đó, Giang Cần đi tới phòng 208, hô mọi người cùng mở một cuộc họp.
Hiện tại cuộc thi hoa khôi trường đã tiến triển đến nửa chặng đường, sức nóng cũng gần như đạt đến đỉnh điểm, hơn nữa nghỉ lễ Quốc khánh, phần lớn sinh viên đều sẽ rời trường, sắp tới lưu lượng tất nhiên sẽ xuống dốc.
Vì vậy, trong bảy ngày này, toàn bộ nhóm dự án chỉ có một việc, đó là ổn định lưu lượng truy cập.
Bên nhóm nội dung cần tiếp tục cung cấp bản thảo, phân tán lưu lượng cuộc thi đến Bức tường thổ lộ, Hốc cây nặc danh và các khu vực quan tâm khác, hình thành chuyển đổi.
Đợi đến khi hết kỳ nghỉ Quốc khánh, cuộc thi hoa khôi trường sẽ công bố kết quả cuối cùng, đến lúc đó vẫn sẽ mang lại một làn sóng lưu lượng truy cập cao điểm nhỏ.
Nhưng tỷ lệ giữ chân sau đợt đỉnh điểm nhỏ thì vẫn chưa biết, vậy nên phải chuẩn bị hai kế hoạch.
Một là chuẩn bị một hoạt động khác khi lưu lượng tiếp tục tụt dốc, một còn lại là tiếp tục đàm phán hợp tác thương mại khi tỷ lệ giữ chân đủ cao, mở rộng hướng tới toàn bộ Làng Đại học.
- Ông chủ, nhân thủ bên chúng ta có chút không đủ.
Ngụy Lan Lan giơ tay phát biểu, bởi vì hiện tại hộ kinh doanh cần đàm phán càng ngày càng nhiều, tổ thị trường ngoại biên chỉ có hai người cô và Đàm Thanh, thật sự bận không kịp thở.
- Vậy hết kỳ nghỉ sẽ tuyển người, ở đại học không thiếu nhất chính là người, tốt nhất là tuyển một số người có xe điện, chạy được xa.
Giang Cần nói xong liền tuyên bố tan họp, phát hiện Tô Nại đang nhìn hắn chằm chằm:
- Ông chủ, hội viên của cậu hết hạn rồi.
- Hết hạn từ khi nào?
- Đêm qua.
- Cô xem hàng ngày à? Vừa hết hạn đã biết? - Giang Cần vẻ mặt ghét bỏ.
Đổng Văn Hào có chút tò mò nhìn về phía Tô Nại:
- Hội viên gì hết hạn?
- Không có gì, hội viên xây trạm video. - Tô Nại đẩy kính xuống.
- Đội kỹ thuật của các cô cũng cố gắng quá rồi đấy? Ban ngày gõ code, ban đêm còn phải xem video học tập?
Tô Nại và Giang Cần cùng nhau cười ha hả, diễn dịch cụm từ ‘ngoài cười nhưng trong không cười’ vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho Đổng Văn Hào xem hơi sửng sốt, thầm nghĩ mình lại nói sai cái gì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận