Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 620: Ti tỉ quan hệ (2)

Viên cảnh sát nọ chợt sững sờ, thầm nghĩ bọn họ còn chưa báo cáo sự việc này, tại sao đội trưởng của họ lại biết nhanh như vậy được?
Bên cạnh đó, tổng giám đốc họ Cầu lạnh lùng kia bất giác ngồi thẳng lưng lên, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc như thể đang chưa hiểu có chuyện gì.
Thế nhưng, còn chưa đợi hai viên cảnh sát nọ mở lời, cổng khách sạn đột nhiên lại vang lên tiếng động cơ gầm rú, sau đó có ba chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ dừng lại. Có ba người đàn ông mặc vest đi giày da phì phò bước vào sảnh khách sạn sáng choang, hướng tới đám đông bên này đi tới.
Tổng giám đốc Cầu nhìn thấy ba người nọ thì lập tức đứng dậy, không vì lý do gì khác, bởi vì một người chính là ông chủ lớn, còn hai người còn lại là cổ đông của khách sạn.
Nhưng từ khi giám đốc Cầu làm việc ở khách sạn này đến nay, ông chưa từng nhìn thấy ông chủ có vẻ căng thẳng như vậy.
- Ông chủ, Trương tổng, Tôn tổng, sao ba vị lại tới đây?
- Hành lý đâu? - Ông chủ khách sạn dùng ánh mắt u ám nhìn ông ta.
Giám đốc Cầu sửng sốt:
- Hành... Hành lý nào cơ?
- Hành lý mà Phùng gia bị thất lạc ở khách sạn của chúng ta đâu? Xảy ra chuyện lớn như thế mà anh lại ngồi bình tĩnh quá nhỉ, anh đếch biết đi tìm hành lý sao?!
Đột nhiên bị ăn mắng khiến đầu của giám đốc Cầu ong cả lên, ông ta hoàn toàn chẳng biết mình đã làm sai điều gì cả.
Sau khi bình tĩnh lại, ông ta bỗng khôi phục lại được đôi chút năng lực suy luận. Đột nhiên giám đốc Cầu biến sắc rồi quay đầu lại nhìn Phùng Nam Thư đang trốn phía sau lưng Giang Cần.
- Còn đứng đực ra đấy làm gì? Hành lý biết mọc chân ra chạy về chỗ cũ à?!
- Tôi... Tôi hiểu rồi, tôi đi tìm ngay đây.
Trán giám đốc Cầu đã lấm tấm mồ hôi lạnh, ông ta đã chẳng còn giữ được dáng vẻ lạnh lùng lầm lũi vân vê khuy áo vest như lúc nãy nữa.
Sau đó, khách sạn Combona bắt đầu đóng cửa tạm dừng kinh doanh, từ chối tất cả các khánh hàng vào check-in và giới hạn tất cả mọi người ra vào. Trong ít nhất nửa giờ chỉ cho vào mà không cho ra.
Cùng lúc ấy, đội trưởng Trần đưa các viên cảnh sát và nhân viên khách sạn chia nhau ra kiểm tra từng tầng một trong khách sạn, lật tung mọi nơi để tìm kiếm hai kiện hành lý bị thất lạc kia, đến từng phòng vệ sinh cũng không bỏ qua.
Thực ra cả đội trưởng Trần lẫn ông chủ khách sạn đều không hiểu mô tê gì về chuyện hai kiện hành lý kia. Họ đang ăn cơm thì tự nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ lãnh đạo và bên đầu tư, bảo bọn họ bắt buộc phải tìm cho ra kiện hành lý bị thất lạc kia trong tối nay.
Vậy giả dụ không tìm được thì phải làm sao?
Xin lỗi đi, không có giả dụ gì sất!
Lãnh đạo đã ra lệnh, kim chủ đã tức giận thì kiểu quái gì cũng phải tìm cho bằng được, dù có phải lật tung tất cả thùng rác toàn thành phố lên cũng phải tìm cho ra!
Từ đó, cả khách sạn chìm vào bầu không khí căng thẳng.
- Nhóm 1 bên này không thấy hành lý.
- Nhóm 2 bên này cũng không phát hiện ra gì cả.
- Phòng bảo quản đã tìm hết rồi, không có kiện hành lý nào phù hợp với miêu tả.
Đội trưởng Trần cau mày:
- Lẽ nào hành lý thực sự không còn ở khách sạn nữa sao? Vậy thì khó tìm rồi đây. Đúng rồi, người phụ trách đưa hành lý vào trong phòng bảo quản đâu?
- Đang trên đường tới, chắc sắp đến rồi, mọi người làm ơn hãy xuống lầu 1 đợi một lát.
Giám đốc Cầu ngoan ngoãn đáp lời, cố gắng tỏ ra bản thân không hoảng sợ, nhưng thực ra trông ông ta vô cùng run rẩy.
Người xưa có câu rất đúng, phép vua phải thua lệ làng, nhưng nếu như vua là trưởng làng đó luôn thì phải làm sao?
Nhà họ Phùng ở Thượng Hải thực ra cũng tương đương với vua của làng vậy, cho dù cơ nghiệp chính của gia tộc này đều ở nước ngoài, nhưng hầu như tất cả những phi vụ làm ăn ở Thượng Hải đều có sự đầu tư của nhà họ Phùng.
Trong mạng lưới kinh doanh có chủ nghĩa gia đình trị cực kỳ phức tạp và đông đúc như vậy thì chẳng ai có thể không liên quan tới nhà họ Phùng.
Kim chủ của bạn có kim chủ, mà kim chủ của kim chủ cũng sẽ có kim chủ của riêng mình.
Nếu quan sát mạng lưới kinh doanh toàn quốc ở góc độ từ trên xuống dưới, bạn sẽ biết người thực sự đang kiếm tiền chỉ có mấy người họ mà thôi. Cái gì mà doanh nhân mới nổi, tay trắng lập nghiệp đều chỉ là điều nhảm nhí. Sau lưng mỗi một doanh nghiệp trẻ đều bắt buộc phải có bóng dáng của một tư bản lâu năm. Đây chính là sự thật.
Vậy nên áp lực của giám đốc Cầu thực sự cực kỳ lớn.
Ông ta rất hối hận vì đã chen ngang, tim đập vừa nặng nề vừa dồn dập.
Ba phút sau, đội trưởng Trần đưa thuộc hạ của mình đi xuống tầng một, còn người nhân viên phụ trách tiếp nhận hành lý rồi đưa vào phòng bảo quản đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận