Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 738: Phùng Nam Thư, Con chính là quà (1)

Phùng Nam Thư xinh đẹp đứng trước cửa, nhìn thấy Viên Hữu Cầm liền ngọt ngào gọi một tiếng dì.
- Nam Thư? Không phải Giang Cần không về sao? Sao con lại ở đây?
Phùng Nam Thư đứng ngoan ngoãn, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Giang Cần nói con là món quà ạ.
Viên Hữu Cầu sửng sốt, thầm nghĩ thằng con mình được phết, cũng đoán ra bà thích cô bé này rồi:
- Nào nào nào, con mau vào đi, đừng đứng trước cửa nữa.
- Dạ.
Phùng Nam Thư bước vào, vô cùng quen thuộc mở tủ giày ra, lấy một đôi dép dành cho cô và xỏ chân vào, khiến Viên Hữu Cầm nhìn bên cạnh cũng thấy ngẩn người, tựa như bà thực sự có thêm một cô con gái vậy.
Lúc này Giang Chính Hoành cũng bước tới, nghe thấy một âm thanh nhỏ nhẹ đáng yêu gọi chú, trong lòng liền lập tức rõ ràng.
Ồ, món quà tình cảm là đây đó hả.
Viên Hữu Cầm rót cốc nước cho Phùng Nam Thư, vỗ vỗ Giang Chính Hoành nói thầm:
- Con trai anh giỏi lắm, bản thân không về mà lại đưa Nam Thư về dỗ em.
- Đi khắp thế gian không ai hiểu mẹ bằng con, nó biết em thỏa hiệp với chiêu này. Em xem đoán đúng rồi còn gì? Cười sắp ra nếp nhăn luôn, nhưng thằng nhóc thối tha này chẳng biết làm việc gì cả, sao anh không có quà?
Giang Chính Hồng đang nêu ý kiến thì thấy Phùng Nam Thư lấy ra một chiếc đĩa CD từ trong túi đeo vai:
- Chú ơi, đây là quà Giang Cần tặng chú ạ.
- Có quà cho chú thật à? Nội dung gì thế? - Giang Chính Hoành nhận lấy, có hơi tò mò.
- Trong đó là gấu đen lớn vô cùng đẹp trai ạ.
Giang Chính Hồng ngẩn người, thầm nghĩ gấu đen lớn là cái gì? Đĩa thế giới động vật à? Hồi trước ông cũng thích xem đấy, nhưng bây giờ thằng nhóc này không về nhà cũng không biết tặng mấy đồ có giá trị sao? Mấy món quà này cái sau còn dị hơn cái trước nữa.
Hai vợ chồng già ở với nhau lâu cũng cô đơn, nhưng sự có mặt của Phùng Nam Thư ngay tức khắc đã khiến không khí trong gia đình họ Giang sôi nổi hẳn lên.
Viên Hữu Cầm vốn còn đang buồn bực, kết quả đã trở nên phấn chấn hơn nhiều, vội vã lên sân thượng thu chăn, bày trí lại phòng của Giang Cần thành kiểu mà Phùng Nam Thư yêu thích, bà còn muốn giữ cô bé lại ở thêm mấy hôm.
Tiểu phú bà đã từng ở nhà của Giang Cần một thời gian, cho nên lần này tới cũng không quá ngại ngùng, cho dù Viên Hữu Cầm đi tới đâu cô cũng loẹt quẹt đôi dép lê theo tới đó, còn giúp bà lồng vỏ chăn, tưới cây, cố gắng cho bà thấy sự ngoan ngoãn của mình.
Sự buồn bực của Viên Hữu Cầm đã bay biến quá nửa, nhưng cứ nghĩ tới việc nghỉ lễ mà Giang Cần lại không về khiến bà lại muốn ba máu sáu cơn.
- Thực ra chúng ta sớm quen với cuộc sống như thế này cũng tốt.
Lúc này Giang Chính Hoành đang nằm bò trước tủ ti vi, một tay quơ quơ ra đằng sau tủ tìm kiếm dây nguồn cắm đầu đĩa đã lâu chẳng dùng, thuận miệng an ủi một câu.
Viên Hữu Cầm nghe xong cảm thấy khó hiểu:
- Tốt chỗ nào chứ?
- Bây giờ con nó còn đang học đại học, có kỳ nghỉ đông kỳ nghỉ hè, mỗi năm còn có thể ở nhà một hai tháng. Sau này con đi làm rồi thì có khi tết nhất cũng chẳng về được ấy chứ.
- Tết cũng không về? Gala xuân cần nó tổ chức hay gì!
Giang Chính Hoành sờ thấy giắc cắm liền lôi ra xem, mở miệng nói:
- Em còn nhớ anh Tào ở cơ quan chúng ta không? Bây giờ con trai anh ấy đang làm việc ở vùng khác, tết năm ngoái nó cũng chẳng về, cũng để vợ nó về an ủi đó thôi.
Viên Hữu Cầm liếc mắt:
- Lời của anh ngoài việc coi Nam Thư như con dâu ra thì toàn là văn vở tắc tị. Tết nhất cũng không về nhà thì văn hóa truyền thống vứt hết vào sọt rác rồi còn đâu.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn ngồi cạnh đó, biểu cảm ngơ ngác như chẳng hiểu gì cả, nhưng trong lòng đang điên cuồng phát thẻ người tốt, còn là kiểu một người phát liền tù tì mấy cái thẻ.
- Cái bà này, suốt ngày thích cãi lời tôi, thôi không thèm nói nữa.
Giang Chính Hoành cắm dây nguồn, bấm nút mở đầu đọc đĩa:
- Cái đầu đĩa này đã để không hơn hai năm rồi, ai ngờ vẫn dùng được.
Ông vừa nói vừa lấy chiếc đĩa được để trong màng nilon ra, cho vào trong đầu đọc đĩa, chưa đến một giây, màn hình ti vi đã chiếu hình ảnh lên.
“Kính thưa các quý ông quý bà, chào mừng mọi người đã tới tham dự hội nghị giải đáp thắc mắc về kế hoạch marketing điểm đến đầu tiên và ký kết trực tiếp của hiệp hội thương gia Lâm Xuyên do chính quyền thành phố Lâm Xuyên tổ chức…”
“Tiếp sau đây, xin mời ông Giang Cần, một doanh nhân trẻ của thành phố Lâm Xuyên, lãnh đạo của hiệp hội thương gia Lâm Xuyên sẽ lên sân khấu phát biểu.”
Biểu cảm của Giang Chính Hoành dần dần trở nên sửng sốt theo tốc độ phát của đoạn phim, thậm chí ông còn dụi dụi mắt, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với Giang Cần trong đoạn phim.
Cái đệt mợ, cái gì mà lễ tết không được nghỉ chứ, sau này con trai ông chắc cũng chẳng cần đi làm luôn quá!
Cùng lúc đó, Giang Cần cũng đã ngồi lên máy bay đi Thượng Hải, đi cùng hắn là Tôn Chí - quản lý bộ phận kinh doanh của chi nhánh Multi-group và Đặng Viện - quản lý bộ phận marketing của chi nhánh Multi-group.
Bạn cần đăng nhập để bình luận