Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 616: Lạc hành lý rồi (1)

Sau đó, một đoàn người rời khỏi sân bay đi tới một khách sạn gần khu đô thị đại học làm thủ tục check-in. Sau khi đã nghỉ ngơi khoảng hai tiếng đồng hồ, Giang Cần mở một buổi tiệc rượu ở phòng tiệc tầng một, bắt đầu thảo luận về “kế hoạch du lịch” ba ngày tới.
Giang Cần là một người vô cùng thích tiêu chuẩn hóa các quy trình, làm việc cẩn thận, ăn chắc mặc bền.
Cũng giống như lúc hắn làm việc của Zhihu và Multi-group, lúc nào cũng tìm ra cách quảng bá thích hợp ở Đại học Lâm Xuyên trước, rồi mới tinh chỉnh và tiêu chuẩn hóa nó để trở thành một quy trình thực hiện hoàn chỉnh.
Và hắn vẫn sử dụng thói quen ấy đối với việc khảo sát và nghiên cứu thị trường lần này. Trước tiên để mọi người tham khảo kinh nghiệm ở Bắc Kinh, rồi sau đó tiến hành nghiên cứu theo nhóm đối với những khu đô thị đại học ở Thượng Hải.
Quy trình tiêu chuẩn hóa có khả năng nâng cao hiệu suất lao động ở mức cao nhất, đây chính là cái gọi là trăm hay không bằng quen tay.
Một ngày sau khi hạ cánh, mọi người bắt đầu chia nhau hành động, bọn họ đến các khu đô thị đại học khác nhau sau khi đã liên hệ xong hướng dẫn viên. Đây chính là một cuộc điều tra nghiên cứu đích thực.
Việc quảng bá Zhihu khá dễ dàng, cho dù chỉ lẻn tới thư viện và để lại đường đường dẫn ở những cuốn sách nhiều người đọc nhất thì cũng có thể có được thêm khoảng mười mấy tài khoản đăng ký mới, do bản thân Zhihu đã có sẵn tính thịnh hành rồi.
Nhưng trên thực tế, quảng bá cho Zhihu là để mở đường cho Multi-group, bởi thế cho nên bọn họ không thể không suy nghĩ cho cả Zhihu và Multi-group khi tiến hành khảo sát.
Nhiệm vụ ngày đầu tiên kết thúc, mọi người đều mệt bã cả ra.
Nguyên nhân chủ yếu là do Thượng Hải có tận tám khu đô thị đại học, được phân bổ tại các khu vực khác nhau. Cho dù chỉ khảo sát ở một hai ngôi trường trong mỗi khu thì trong tình hình nhân lực rải rác như hiện tại, khối lượng công việc cũng vô cùng lớn.
Lần này, đến cả Giang Cần cũng phải đích thân ra tay, hắn đưa tiểu phú bà đi khảo sát khu đô thị đại học ở vùng sông Tô Châu.
Đây chính là ý nghĩa của việc điều tra nghiên cứu, vì mỗi một vùng đều có một thói quen và đặc điểm khác nhau, có nơi tập trung các trường đại học gần nhau, có nơi lại phân bổ trường đại học rải rác. Cần phải xem xét các tình huống khác nhau, từ đó dùng các cách khác nhau để quảng bá sau này.
Ví như Thượng Hải và Bắc Kinh sẽ có đầu vào và phương thức cách thức hoàn toàn khác nhau.
- Tôi cảm giác như hôm nay vừa đi dạo Cố Cung hai lần, còn leo thêm hai lần Vạn Lý Trường Thành ấy… - Ánh mắt của Đổng Văn Hào đã mất đi sự sống.
Lộ Phi Vũ cũng nằm bò lên bàn, dùng âm thanh yếu ớt nói:
- Tuyết Mai tỷ, chị xem giúp tôi, xem chân tôi còn ở đó không?
- Mất tiêu rồi.
- Chị còn chưa xem mà.
Toàn thân Lô Tuyết Mai cũng mềm như bún, chẳng buồn ngẩng đầu:
- Cậu không tin thì tự xem đi.
Lộ Phi Vũ xua tay:
- Thôi thôi, còn hay không chẳng quan trọng, để tôi bò ra đây thêm một lúc nữa.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Giang Cần và Phùng Nam Thư từ bên ngoài trở về, dắt tay nhau ngồi vào ghế chủ tọa:
- Nại Nại Tử với Lan Lan đâu rồi? Sao bọn họ lại không ở đây?
Đổng Văn Hào nghe vậy thì giơ tay:
- Bọn họ đi mua trà sữa rồi.
- Sắp về chưa?
- Đi được khoảng 10 phút rồi, chắc sắp về tới.
- Được rồi, vậy lên món trước. Bôn ba bên ngoài cả ngày, đến cả cơm cũng không được ăn cho tử tế.
Sau đó, mọi người vừa ăn vừa cùng thảo luận về tình hình khảo sát ngày hôm nay, không khí buổi tiệc theo đó cũng dần trở nên sôi nổi hơn.
10 phút sau, Tô Nại và Ngụy Lan Lan cũng về tới phòng tiệc, tham gia thảo luận cùng với mọi người.
Ở Thượng Hải thời gian thì gấp gáp, nhiệm vụ thì nặng nề, lại thêm mọi người rải rác nhiều nơi khiến cho phần lớn kết quả khảo sát của mọi người không được toàn diện. Ngoại trừ Giang Cần, Đổng Văn Hào và Ngụy Lan Lan ra, thì những người còn lại đều không tìm ra được trọng điểm của việc quảng cáo.
Vậy là tới ngày thứ hai, mọi người quyết định đi thêm một lần nữa, một phần là để thu lại kết quả khảo sát, phần khác là điều chỉnh lại kết quả điều tra nghiên cứu của ngày hôm qua.
Nhưng do đường sá xa xôi cộng thêm việc thời gian cũng không cố định, cho nên mọi người đã quyết định gửi hành lý ở lễ tân của khách sạn, định rằng sau khi trở về sẽ chuyển phòng ở sang bến Thượng Hải, sau đó vui vẻ hưởng lạc!
- Ông chủ, gửi 15 kiện hành lý mất 300 tệ.
- Cái đệt, gửi hành lý thôi mà cũng mất tiền á? - Giang Cần cảm thấy vô cùng khó tin.
Ngụy Lan Lan gật đầu:
- Bọn họ nói số lượng hành lý nhiều quá, hơn nữa bên trong còn có những đồ vật mắc tiền như máy tính với máy ảnh nữa, cho nên phải thu phí riêng. Hoặc là không nộp phí cũng được, nhưng bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm nếu đồ bị thất lạc.
- Thế tại sao tôi lại không thuê một phòng để gửi hành lý?
- Thế mới nói, bước đi này đúng là không đỡ được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận