Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 267: Cướp nhưng có xin phép

Giang Cần gật đầu tỏ vẻ hiểu:
- Hiệu trưởng và chủ nhiệm mỗi ngày trăm công nghìn việc, có thể dành thời gian để quan tâm chúng em, điều này đã là vô cùng vinh hạnh đối với toàn thể nhân viên 208 rồi.
- Đèn bị sao thế?
- A, hai ngày trước bị hỏng rồi. Gần đây em bận quá nên quên liên lạc với nhân viên trường, dù sao cũng không ảnh hưởng đến công việc nên cứ để như vậy.
Cố Xuân Lôi nhịn không được mà vào dạo một vòng, càng nhìn càng cảm thấy buồn bực:
- Giang Cần, báo Thanh niên Lâm Xuyên đăng ảnh văn phòng của cậu, đâu có giống như bây giờ, máy tính đâu, tôi nhớ còn có một cái ghế ông chủ rất khí phái nữa.
Giang Cần ho khan một tiếng:
- Lúc ấy biết phóng viên báo Thanh niên Lâm Xuyên sẽ tới nên em đặc biệt đi mượn mấy chiếc máy tính, ghế dựa, chính là vì không muốn làm mất mặt trường chúng ta, hiện tại chụp ảnh xong nên đã trả lại rồi.
- Chỉ có ba máy tính, hơn chục người dùng, không ảnh hưởng đến hiệu suất sao?
- Lúc rảnh rỗi vẫn đủ dùng, nhưng bận rộn thì chỉ có thể thay phiên nhau ạ.
Trương Bách Thanh không nhịn được ho khan một câu:
- Nếu đồ đạc không đủ dùng, sao cậu không đến chỗ giáo sư Nghiêm xin?
Giang Cần lộ vẻ khó xử thở dài:
- Đơn xin đã gửi, hơn nữa phê duyệt rất nhanh. Cả giáo sư Nghiêm và Tào học tỷ đều rất ủng hộ 208, thế nhưng đơn xin cần nhiều tầng phê duyệt, tốc độ chứng thực quả thật hơi chậm…
- Đơn của cậu đã nộp bao lâu rồi?
- Nửa tháng rồi, đến bây giờ đừng nói máy tính, lót chuột cũng không thấy, chúng em chỉ dựa vào ba chiếc máy tính này để thực hiện nghiệp vụ của Đại học Khoa học Kỹ thuật. Hai ngày trước bàn phím của Tô Nại còn bốc khói, âm thanh cũng có vấn đề, văn phòng chỉ có một người nhưng lại luôn truyền ra những âm thanh kỳ lạ.
Tô Nại đang gõ code lập tức cứng người, ánh mắt dần dần mở to, trong đôi mắt hiện lên một tia sát ý lạnh như băng.
Cẩu ông chủ, trong lời nói có ý khác phải không?
Rốt cuộc là âm thanh kỳ lạ gì, cậu nói cho rõ ràng chứ!
- Tinh thần gian khổ mộc mạc là đáng đề xướng, nhưng quá gian khổ cũng không được. Như vậy đi, cậu viết lại một bản, nói rõ ràng cần cái gì, tôi cầm về sẽ chứng thực cho cậu.
Trương Bách Thanh với tư cách là lãnh đạo Ban Giám hiệu Nhà trường, chứng thực một số đơn xin hỗ trợ chẳng qua là chuyện động ngón tay. Khác với giáo sư Nghiêm, Trương Bách Thanh có thực quyền.
- Vậy lãnh đạo, ngài ngồi trước đi, bây giờ em đi viết liền. Lan Lan, cô mau đến văn phòng tổng lầu một, rót ly nước cho Hiệu trưởng Trương và Chủ nhiệm Cố.
Ngụy Lan Lan có chút hồi hộp khó thở, thầm nghĩ ông chủ cậu thật sự là kín kẽ không một lỗ hổng a, chẳng trách đem giấu cả máy uống nước!
- Được, tôi lập tức đi lầu một lấy nước. Hiệu trưởng, chủ nhiệm, hai thầy chờ một chút.
Cố Xuân Lôi nghe xong nhìn về phía Giang Cần:
- Bình thường các cậu uống nước đều phải chạy xuống lầu một lấy à?
- Không có, ngày thường em yêu cầu bọn họ cầm theo từ ký túc xá, uống hết thì thôi, uống ít nước còn giảm bớt số lần đi vệ sinh.
Giang Cần thuận miệng nói bậy, hiện tại hắn không có tâm tư trả lời, toàn tâm toàn ý đặt trên đơn xin.
Máy vi tính, máy in, điều hòa, ti vi, bảng cắm điện, ấm nước, máy uống nước, máy sưởi, chổi, cây lau nhà...
Những gì cần thì phải yêu cầu hết trong một lần, phê duyệt theo quy trình thật sự chậm muốn chết.
Nụ cười của Trương Bách Thanh dần dần cứng lại, sau đó thu liễm, thầm nghĩ thằng nhóc cậu hay lắm, cậu coi tôi là cây phát tài?
- Viết một nửa trước đi, muốn nhiều hơn cũng không tốt lắm.
Giang Cần dâng tờ đơn lên.
Trương Bách Thanh nhận lấy nhìn thoáng qua:
- Trong này rất nhiều, cậu nói là chỉ một nửa thôi sao?
Giang Cần thở dài:
- Hiệu trưởng, không phải em muốn nhiều, là em thiếu nhiều.
- Được rồi, tôi trở về sẽ chứng thực cho cậu, cậu mau gọi người sửa đèn đi.
- Vâng ạ, hiệu trưởng.
- Dự án của cậu liên quan đến việc vừa học vừa làm, phải làm cho tốt, nếu có vấn đề thì nhớ lập tức phản ánh với nhà trường.
Trương Bách Thanh dặn dò một câu, dẫn người ra khỏi 208, lại mở đơn xin ra nhìn thoáng qua, thầm nghĩ đây gọi là xin sao? Đây là một vụ cướp rất lễ phép.
Về sau nên hạn chế đến phòng 208 này, khắp nơi đều là hố.
Lúc này Tào Hinh Nguyệt đang tựa vào khung cửa 208 hỏi:
- Học đệ, cậu được nha, có kẽ hở là thò tay vào đúng không?
Ánh mắt Giang Cần trở nên thâm thúy hơn rất nhiều:
- Khởi nghiệp giai đoạn đầu quả thật quá khó khăn, chỉ có thể làm như vậy. Thật ra tôi cũng không thích bản thân mình như vậy, ai không muốn trở thành một nam thần sảng khoái tràn đầy sức sống chứ, ai không muốn thiếu cái gì vung tay trực tiếp mua cái đó chứ, trở thành một kẻ đầu cơ cũng là điều bất đắc dĩ, sống qua ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận