Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 186: Lòng người

- Giang Cần, cậu nói xem, chúng ta có cách nào có thể giúp họ không?
Tưởng Điềm nhìn sang Giang Cần với đôi mắt ngấn lệ mịt mù. Thực ra cô cũng không biết Giang Cần có thể có cách gì, dù sao ngay cả tiền bà lão cũng không cần. Nhưng cô vẫn kìm không được mà hỏi một câu, như thể Giang Cần việc gì cũng làm được.
Giang Cần quả thực có thể giúp bà ấy. Vì dựa vào lưu lượng truy cập hiện giờ trên diễn đàn, hắn chỉ cần thông báo sự việc của bà lão, với lòng tốt và sự nhiệt tình của các sinh viên, đoán chừng trái cây của bà lão sẽ không đủ bán.
Thế nhưng, hành vi như vậy rất có khả năng dấy lên lòng căm ghét của những hàng quán xung quanh.
Ồ, chúng ta tốn mấy chục nghìn để làm quảng cáo, còn bà ấy đáng thương hơn chúng ta thì có thể được miễn phí?
Cái gọi là lòng người, Giang Cần đã thấy quá nhiều ở kiếp trước rồi, thật sự không phải người nào cũng sẽ đồng cảm cho những người khốn khổ.
Còn sự khốn khổ cũng rất thú vị, khốn khổ chuyên tìm đến những người khốn cùng.
Còn có một điều khác, ở phố Nam có một siêu thị trái cây có quan hệ hợp tác với diễn đàn, nếu hắn thật sự treo quảng cáo giúp bà lão thì tương đương với việc vi phạm hợp đồng.
Cái gọi là lòng tốt, hắn có, nhưng cũng không thể tùy tiện sử dụng.
Giang Cầm suy nghĩ hồi lâu, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tào Quảng Vũ.
VIP lớn thứ hai trên diễn đàn, thiếu gia họ Tào bình thường không có gì lạ.
Lão Tào không có quan hệ phụ thuộc với trang web, cũng không liên quan hay dính dáng đến hợp tác kinh doanh trong đó, nên cho dù y có đăng bài gì trên diễn đàn cũng không có quan hệ trực tiếp với diễn đàn.
Ngoài ra, lão Tào rất nổi tiếng!
Đừng chỉ nhìn những bài viết trừu tượng mà y đã đăng, nhưng mỗi bài đăng của người ta đều có người vào chửi mắng, cũng coi như là một loại kỹ năng.
Trừ khi y ra tay chuyện này, nếu không, cũng không có cách nào tốt cả.
- Lão Tào, bây giờ cậu đang ở đâu?
- Quán net trên phố Nam sao? Vậy đúng lúc quá, cậu ra ngoài đi ngược lại, nhìn thấy tấm biển nhà tắm công cộng thì rẽ vào, có một sạp trái cây tên là Huệ Dân, tôi đợi cậu ở đây.
Sau khi Giản Thuần nghe xong thì không nhịn được nghiến răng, cô không muốn có quá nhiều người biết chuyện này:
- Cậu gọi Tào Quảng Ninh đến làm gì?
- Chữ đó đọc là Vũ.
Giang Cần trợn mắt nhìn cô:
- Cậu từng đi học chưa?
Rất nhanh lão Tào đã đến, vì trò chơi bị gián đoạn nên y rất bất mãn, nói với Giang Cần:
- Tốt nhất là cậu có chuyện!
Giang Cần kể sơ qua sự tình cho y, lại nhìn vào cảnh tượng trước mắt, lão Tào lập tức im lặng.
- Bây giờ cậu là một VIP trên diễn đàn, có được sức kêu gọi rất lớn, nếu cậu đăng bài, có thể giúp được bà ấy cũng nói không chừng. Nhưng cũng rất có khả năng sẽ làm hỏng hình tượng của cậu, có thể vẫn có người chỉ trích cậu. Nói rằng tại sao một phú nhị đại như cậu lại không trực tiếp cho tiền? Cậu tự cân nhắc một chút, giúp là tình cảm, không giúp cũng là giữ bổn phận.
- Vậy… để tôi thử xem sao.
Giang Cần nhìn y:
- Cậu chắc chứ?
- Ừm, thử thôi mà, cũng không tốn tiền. - Tào Quảng Vũ gật đầu.
- Được, lão Tào, không ngờ cậu vẫn có điểm tốt, lại còn tốt bụng như vậy.
Lão Cao xí một tiếng:
- Tôi mẹ nó game còn chưa hết ván đã phải tới đây, đều là lỗi của cậu.
- Vậy thì quyết định thế đi, lát nữa tôi sẽ kêu họ viết bản thảo cho cậu, cậu chỉ cần đăng lên diễn đàn là được rồi.
- Hay là để tôi tự viết đi?
Giang Cần hơi ngạc nhiên:
- Cậu chắc chứ?
- Dù sao thì tôi cũng là sinh viên Đại học Lâm Xuyên, bài viết nhỏ nhoi này vẫn có thể làm được.
Từ phố Nam trở về Lâm Đại, Giang Cần đưa họ đi thẳng đến cơ sở khởi nghiệp 208.
Giản Thuần và những người khác chưa bao giờ đến cơ sở khởi nghiệp, khi mới đến, họ vẫn hơi thắc mắc, tại sao phải đến đây?
Nhưng khi nghe thấy tập thể người trong 208 gọi ông chủ, đầu óc họ không khỏi sững sờ một phen, qua hồi lâu cũng không thể định thần được, ánh mắt không ngừng quan sát 208, tim đập thình thịch cực nhanh.
- Lão Tào, cứ viết theo ý của cậu nhé.
- Phi Vũ, anh học ngành báo chí, anh giúp cậu ấy gọt giũa lần cuối, tôi tin rằng song Vũ hợp bích thì thiên hạ vô địch.
- Cẩm Thụy, đợi lão Tào viết xong và đăng bài lên, anh giúp cậu ấy đưa bài lên trang đầu, cố gắng cho nhiều người nhìn thấy hơn, nhưng chỉ cần đánh dấu là bài viết hot là được.
Giang Cần căn dặn nhân viên trực ban một cách rõ ràng phân minh, mọi việc tiếp theo đều sắp xếp ổn thỏa, sau đó bảo nữ sinh lớp ba tìm chỗ ngồi, sau khi viết xong thì xem xem có chi tiết nào cần bổ sung không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận