Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 286: Sung sướng? Trừ điểm trừ điểm trừ trừ điểm !

- Ví dụ của đối phương rất tốt, thật ra đại đa số người ở đây đều rõ, mùa tốt nghiệp tức là mùa chia tay, nhưng hẳn mọi người ở đây đều có người yêu rồi đúng không? Vậy chứng minh quá trình vẫn rất đáng giá!
- Nếu xác suất thành công của tình yêu thời học sinh cực thấp thì sao không dùng thời gian đó vào việc học đi?
- Nếu cậu yêu một người thật lòng thì sao có thể từ bỏ niềm sung sướng hiện tại vì một tương lai không rõ ràng được? Cậu bỏ được không?
Giang Cần trợn tròn mắt, thầm nghĩ sao bên tán thành lại thế này, mắng chửi người ta thì thôi đi giờ còn nói mấy thứ bậy bạ nữa.
Sung sướng cái quỷ gì, lại phải trừ điểm tiếp thôi, đậu má !
- Kiên trì làm thứ gì đó mà không tính tới xác suất thành công là vô trách nhiệm!
- Phân vân về xác suất mãi mới chịu đi làm thì sẽ tầm thường cả đời.
- Nếu hôm nay bên tán thành thua thì còn thấy quá trình tốt đẹp không?
- Vậy nếu bên mấy cậu thua thì chẳng lẽ lại nghĩ bản thân không nên tới đây hôm nay?
Hai bên không ai nhường ai, chẳng bao lâu sau thời gian biện luận tự do đã sắp kết thúc.
Trong tình huống thực lực hai bên ngang nhau thì có rất nhiều người sẽ chọn áp dụng vài vấn đề có tính chất vấn cao để phá vỡ lớp phòng thủ của đối thủ, ví dụ như một cô gái bên phản đối đang nhắm thẳng mục tiêu vào thí sinh thứ ba bên tán thành.
- Cậu có người mình thích không?
- Cái gì?
- Cậu thích một cô gái nào đó nhưng lại không suy xét đến tương lai cho cả hai mà chỉ lo sung sướng, vậy thì không phải là thích… Chỉ là háo sắc thôi, vừa nãy cậu đã đưa ra một ví dụ không hề thỏa đáng.
Cô gái bên phản đối đứng dậy chỉ thẳng vào thí sinh thứ ba bên tán thành vừa nói ra hai chữ “sung sướng”. Bím tóc tung bay.
Cậu bạn kia ngẩn ra một lúc vì câu háo sắc đó, khi định thần lại và muốn phản bác gì đó nhưng trọng tài ở dưới đã gõ vang chuông đồng rồi.
- Thời gian biện luận tự do kết thúc.
- Tiếp theo mời hai bên tự tổng kết lại luận điểm của mình.
Sau một trận đấu khẩu kịch liệt, hai bên bắt đầu tổng kết lại các luận điểm, các giám khảo ở dưới cũng tập hợp với người ghi điểm và tính toán ngay tại chỗ.
Mọi người trong hội trường cũng lấy lại tinh thần sau màn tranh cãi kia, họ thở phào một hơi rồi lại ngả lưng vào thành ghế.
Một lúc lâu sau, giai đoạn tổng kết mới kết thúc, MC cũng nhận được điểm của hai bên, thông báo kết quả ngay tại chỗ, hai bên bắt tay nhau, mọi người hòa thuận vui vẻ.
- Nghe nói em là người ra đề đúng không?
Tự dưng Trương Bách Thanh quay lại hỏi Giang Cần.
Giang Cần gật đầu:
- Đúng vậy, có vài việc bản thân không nghĩ ra được nên mượn đầu mọi người để nghĩ thôi.
Trương Bách Thanh nhìn hắn:
- Vậy em có hài lòng với kết quả này không?
- Em cũng không biết nữa.
- Nếu thấy xác suất thành công thấp thì thầy kiến nghị là đừng làm, diễn đàn của em đang khá là tốt, không nhất thiết phải rước phiền phức về cho mình.
Trương Bách Thanh cho rằng hắn ra đề này là vì đang mông lung với việc lập nghiệp nên mới tốt bụng khuyên một câu.
- Dạ vâng, em sẽ nghiêm túc xem xét lại.
Giang Cần trả lời lại rất chân thành, sau đó đưa Phùng Nam Thư ra khỏi hội trường.
Nhưng bọn họ còn chưa bước ra được khỏi cửa thì bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng kêu lớn, tựa như đã xảy ra một chuyện bất ngờ nào đó.
Hai người tò mò nhìn ra ngoài, đã thấy tuyết trắng phau như lông ngỗng bay đầy màn đêm tối tăm, chỉ vài giây ngắn ngủi sân trường đã được phủ một lớp tuyết trắng tinh.
Dù ở thành phố phía Bắc nhưng cũng rất ít khi thấy có một trận tuyết lớn đến vậy, đại thúc bảo an phụ trách dẫn đường trong xe lập tức biến thành người tuyết.
- Tuyết rơi, Giang Cần?
Phùng Nam Thư giơ tay ra đón lấy một bông tuyết rồi đưa tới trước mặt Giang Cần.
Giang Cần nhìn thoáng qua rồi không nhịn được mà nhìn lên bầu trời, ngẩn ngơ ngắm bông tuyết rơi lả tả.
Hắn hơi hối hận, biết vậy lái xe tới đây, sao cứ cố chấp đi bộ làm gì chứ?
- Gọi chú Cung tới đón chúng ta đi, kiểu này chắc chắn không tạnh ngay đâu.
- Được.
Phùng Nam Thư móc điện thoại trong túi ra gọi cho chú Cung.
Cô thật sự quá nghe lời Giang Cần, Giang Cần nói cái gì thì cô làm cái đó, không một chút do dự.
Cùng lúc đó, trong đám người chen chúc nhau ra ngoài vọt ra một bóng người, đẩy hết tất cả mọi người ra chỉ để tới được trước mặt Giang Cần.
- Học đệ, chị có thể đăng tiểu thuyết nhiều kỳ lên diễn đàn của em không?
Học tỷ bá đạo của Câu lạc bộ Văn học lúc này chịu cúi mình và dùng ngữ điệu cầu xin để nói ra những lời này.
- Thôi bỏ đi học tỷ, em chỉ là một kẻ phàm phu tục tử thôi, không hiểu được cái văn học cao quý của chị đâu.
- Đó chỉ là lời nói khi tức giận thôi, là chị không tốt, xin lỗi em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận