Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 430: Cam tâm bị hố (1)

- Ông chủ, tôi phải chụp cái gì vậy? - Đến giờ này, Lô Tuyết Mai vẫn không hiểu gì cả.
- Đương nhiên là quay lại cảnh chủ nhiệm Lý nhận lấy giấy chứng nhận và cầm cờ thi đua rồi mỉm cười trước máy ảnh chứ còn quay cái gì.
- À à, hiểu rồi hiểu rồi!
Nửa tiếng sau, nhóm công nhân Thịnh Thị nhanh nhẹn đổi bảng hiệu trước đó thành bảng hiệu Hỉ Điềm, Hỉ Điềm chính thức có cửa hàng thứ ba trong thành phố.
Cùng thời gian ấy, chủ nhiệm Lý cũng tới sau khi nghe được tin, còn chưa đứng vững thì đã bị tròng lên một cái vòng hoa lớn.
- Vô cùng cảm tạ chủ nhiệm Lý đã duy trì công tác của chúng em.
Chủ nhiệm Lý ngơ ngác, thầm nghĩ em còn không thông báo trước cho thầy, đầu chưa chải chuốt đàng hoàng, quần áo cũng chưa thay, ngay cả kính cũng không phải cái kính đẹp trai nhất nữa chứ!
Nhưng chưa để ông lấy lại tinh thần thì Giang Cần đã bưng giấy chứng nhận tới, Đổng Văn Hào cầm cờ thi đua cũng vừa hay chạy tới.
Hai người đứng thẳng tắp như đội quân danh dự, biểu cảm vừa trang trọng vừa nghiêm túc.
- Chủ nhiệm vất vả rồi!
- Cờ thi đua… Còn có giấy chứng nhận nữa? Này có phải trang nghiêm quá rồi không mấy em?
Bỗng nhiên Lý Hoa nhìn thấy Lô Tuyết Mai đang giơ camera, thế là ông điều chỉnh lại phong thái đồng thời nhận lấy giấy chứng nhận với gương mặt rất chi là tự hào, sau đó đặt trước ngực mình và mỉm cười, sống lưng thẳng tắp.
Nhìn tư thế là biết chủ nhiệm Lý chắc chắn là người đã từng nhận được rất nhiều giải thưởng, mấy động tác nhận giải khắc sâu hết vào trong não rồi, thậm chí còn biết tự tìm khung hình đẹp cho bản thân nữa.
Một phút sau, khi tiếng chụp hình dừng lại, Lý Hoa mới có cơ hội nhìn xem đây là giấy chứng nhận gì, kết quả càng nhìn càng thấy sai sai.
- Giáo viên chỉ đạo ưu tú? Từ từ, từ bao giờ mà thầy thành giáo viên chỉ đạo của mấy đứa thế?
Giang Cần vẫn bình tĩnh mỉm cười:
- Chủ nhiệm à, cái này để cho thầy làm kỷ niệm thôi, nội dung không quan trọng đâu.
- Em đừng có mà lừa thầy, trên này còn có con dấu của Đại học Lâm Xuyên đây này. - Lý Hoa nhận thấy có gì đó không ổn.
Giang Cần nhận lấy cờ thi đua từ trong tay Đổng Văn Hào, đưa cho Lý Hoa xem:
- Chủ nhiệm Lý cứ yên tâm nhận lấy đi, chúng em nhất định sẽ thực hiện công tác Vừa học vừa làm dưới sự chỉ đạo của thầy một cách tốt nhất.
- Dưới sự chỉ đạo của thầy?
Da đầu Lý Hoa đã tê rần, thầm nghĩ cái danh giáo viên chỉ đạo có khác gì người trung gian không chứ?
Đáp án là chẳng có gì khác nhau cả, chỉ là cách gọi khác nhau thôi!
Thảo, đã nói từ đầu là không làm người trung gian rồi mà, sao thằng nhãi này còn cố nhét cho mình cái giấy chứng nhận có cái danh to thế chứ, lại còn chụp ảnh lưu niệm?
- Thằng nhóc này được lắm, em cố ý không trâu bắt chó đi cày đúng không?
- Chủ nhiệm hiểu lầm rồi, bọn em tuyệt đối không có ý đó, thật sự chỉ là vật kỷ niệm thôi. - Giang Cần chọn thái độ thành khẩn.
Lý Hoa nhìn Giang Cần nhưng mà trong đầu lại nghĩ thằng nhãi này pro thật đấy, chiêu này cũng biết thì chắc chắn không phải người thường.
Đồ kỷ niệm?
Nói thì nói thế, nhưng con dấu trên đó là thật chứ có phải giả đâu.
Nếu bản thân đã nhận lấy cái giấy chứng nhận này thì dù sau này hạng mục có xảy ra bất cứ vấn đề gì, mình cũng không thể sống chết mặc bay được.
Vì đối với những người như ông, mấy thứ trên danh nghĩa này là trí mạng nhất.
Đừng nhìn nó chỉ là một giấy chứng nhận nho nhỏ, nhưng đã nhận rồi thì chắc chắn cũng dính phải một mối quan hệ không thể chối bỏ được.
Nhưng mà thôi, cũng không phải chuyện xấu gì, bởi vì Lâm Đại cao cấp hơn Đại học Sư phạm vài cấp lận, trong tay cầm một cái giấy chứng nhận có dấu của Lâm Đại thì viết được ra bao nhiêu bài khen ngợi ấy chứ.
Chủ nhiệm Lý cảm thấy bản thân bị lừa, nhưng chẳng hiểu sao lại vẫn thấy có cái may trong cái rủi.
Xây dựng khuôn viên mơ ước, chăm sóc học trò, giúp đỡ người nghèo vượt khốn cảnh, phước lành đầy trời. Thằng này được, mấy từ nho nhỏ này thực sự có chút tinh túy đấy.
“Xem ra chủ nhiệm Lý rất vừa lòng.”
Giang Cần thầm đánh giá trong lòng một câu, sau đó dẫn người qua Đại học Bách khoa một chuyến để lừa tiếp Tôn Xuân Minh theo kịch bản vừa rồi.
Đưa giấy chứng nhận lên, chụp ảnh, đưa cờ thi đua, thế là tự dưng chủ nhiệm Tôn thành giáo viên chỉ đạo của hạng mục lần này.
Mấu chốt là cái mũ này đội rất cao rất sướng, khiến bọn họ dù biết là có bẫy rập ở trước mắt nhưng vẫn không hề kháng cự.
- Như vậy là xong rồi sao, ông chủ?
Lô Tuyết Mai ôm máy ảnh hỏi.
Giang Cần gật đầu:
- Được rồi, công tác chuẩn bị xem như hòm hòm rồi đấy, có cái danh vừa học vừa làm với có người ở trong trường che chở thì có thể đi ngang rồi.
Đổng Văn Hào nghe xong, cảm thấy vô cùng bội phục:
- Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận