Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 797: Tiểu phú bà cosplay ma mị (2)

Chưa kịp trả lời, quảng trường phía trước đã có thêm hai người quen cũ, một người là Đinh Tuyết, mặc áo blouse trắng, kẻ mắt đen.

Trong tay cô ấy cũng có một sợi xích sắt tương tự, đầu kia của sợi xích là Tào Quảng Vũ. Lão Tào trang điểm rất cá tính, trên người là bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, trên đầu còn vẽ một vết máu, bị khóa chặt cổ, trông rất thảm hại.

"Các cậu là...?"

Đinh Tuyết lắc lắc sợi xích trong tay: "Tôi là bác sĩ giết người biến thái, điên cuồng tiến hành thí nghiệm trên người mắc bệnh ung thư."

Tào Quảng Vũ ưỡn ngực: "Tôi là một thiếu gia bị bác sĩ giết người biến thái bắt giữ, phú khả địch quốc, ngoài ra, tôi mắc hội chứng Stockholm."

Giang Cần nhìn kỹ lão Tào một lượt: "Bị bắt giữ và Stockholm có thể thấy được, nhưng yếu tố thiếu gia ở đâu?"

"Ở đây này."

Tào Quảng Vũ mở nút áo cổ, lấy ra một sợi dây chuyền to bằng nhựa, phần trên bị cái cổ áo chặn lại nên không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ.

Phùng Nam Thư cúi đầu nhìn chiếc xích sắt trong tay mình, rồi lại nhìn vào cổ của Giang Cần: "Anh trai, hình như em biết cái này dùng để làm gì rồi."

"Không, cậu nhìn nhầm rồi, chắc chắn không phải dùng như thế."

Ngày Halloween không có ý nghĩa gì đặc biệt với người Trung Quốc, việc tối nay trở nên náo nhiệt chủ yếu là vì sinh viên đại học rất dễ "phát điên".

Nói một cách đơn giản, không quan trọng là ngày lễ gì, quan trọng là tìm một lý do để thả lỏng bản thân.

Họ cũng không chi tiền mua trang phục cosplay, giống như Đinh Tuyết, cô ấy vốn là sinh viên y khoa, mặc đúng bộ áo blouse trắng của mình, còn bộ đồ bệnh nhân của lão Tào chỉ là bộ pijama cùng họa tiết.

Trong việc thả lỏng bản thân, mọi người không đấu về tài chính mà là sự sáng tạo.

Giang Cần dẫn theo nhóm người tìm một bàn trước cửa Hỉ Điềm, vừa xem buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch nói ở quảng trường phía trước, vừa tán gẫu.

Trong lúc đó, họ còn gặp Chu Siêu đội cái xô mì tôm trên đầu, tự nhận mình đang hóa thân thành "thùng cơm", sau đó họ còn thấy Tưởng Điềm, Giản Thuần và Tống Tình Tình, mấy người này không hóa trang nhưng vẫn đến chỗ đông người để hưởng thụ bầu không khí.

Trong lúc ở chỗ này, tiểu phú bà mở chiếc vòng cổ gắn xích sắt, ánh mắt chứa đầy sự háo hức muốn thử, nhưng mấy lần đều không thành công.

Đến 10 giờ tối, mọi người bắt đầu rời đi, chụp ảnh nhóm, còn Giang Cần thì nắm tay Phùng Nam Thư đi về, trên đường bị lạc vào rừng cây phong.

"Giang Cần."

"Ừm?"

"Cuộc sống bây giờ thật thú vị."

Phùng Nam Thư ngồi lên đùi Giang Cần, mềm mại và thơm tho chui vào lòng hắn, miệng dán sát tai hắn, giọng nói dịu dàng.

Giang Cần duỗi tay nắm lấy cái đuôi phía sau cô, lắc nhẹ hai cái: "Trước kia chẳng phải rất thú vị sao?"

"Trước kia cũng thú vị, nhưng sẽ sợ hãi, nên chỉ dám một mình, không dám tới những nơi vui vẻ."

Tiểu phú bà trong vòng tay hắn cọ một cái, thì thầm nói: "Trước đây em nghe bạn học nói nhiều chuyện vui lắm, nhưng em chỉ dám tưởng tượng trong đầu, đoán xem nó sẽ như thế nào, tự nhủ như thể mình đã thấy, cả cái xe lắc lư, khu chợ hàng tiện ích, tất cả đều như vậy."

Giang Cần duỗi tay ôm cô chặt hơn một chút: "Trước đây cậu nhút nhát thế à?"

"Bây giờ cũng nhút nhát, nhưng có anh ở đây nên em dám rồi, nếu không em chỉ dám trốn trong ký túc xá, đợi Cao Văn Tuệ về kể cho em nghe, rồi em lại mơ mộng."

Giang Cần im lặng một lát, như thấy được Phùng Nam Thư chỉ dám giam mình trong những nơi quen thuộc mới cảm thấy an toàn.

Nhưng bị giam cầm quá sâu, cô lại càng hiếu kỳ với mọi thứ bên ngoài.

Vì thế...

Giang Cần đã hiểu lầm một điều.

Cô chưa bao giờ tham gia Halloween, thậm chí không cùng bạn bè đón Tết Đông Chí, chưa từng đi xe buýt, chưa từng đi mua sắm, chưa từng được ai tặng quà, ngay cả khu chợ hàng tiện ích cũng chưa từng tới...

Mùa hè năm đó cô gặp Giang Cần, đã lấy hết dũng khí để kết bạn với hắn, và rồi hắn dẫn cô đến những nơi tẻ nhạt, nhưng trong lòng cô, hắn đã dẫn mình đến với thế giới mới lấp lánh.

Hắn dẫn cô đi xe lắc lư, cho cô ăn những thứ ngon, bảo mọi người gọi cô là sếp bà, trong lòng cô đó là những điều thú vị nhất, vì vậy cô mới dính lấy hắn như vậy, muốn ở bên hắn suốt đời.

Chính hắn đã mang đến cho cô cuộc sống khác biệt so với trước đây, cho cô thấy những điều cô từng tò mò.

Phùng Nam Thư bỗng nhiên mềm nhũn: "Giang Cần, đừng véo mông em, em sẽ xấu hổ mất."

"Mình không véo mông cậu, đó là tay mình, nó muốn biết cái đuôi của cậu được treo vào như thế nào."

Giang Cần vỗ nhẹ lên vòng ba tròn trịa của Phùng Nam Thư, mới chịu rút tay ra khỏi tà váy: "Phùng Nam Thư, vì sao có mình ở bên, cậu lại trở nên to gan hơn?"

Phùng Nam Thư ôm lấy cổ hắn: "Bởi vì anh sẽ bảo vệ em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận