Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 605: Mình muốn ở nhà cậu (2)

Ăn trưa xong, hai người về tới gia viên Hồng Vinh, Giang Cần bày đống ảnh vừa lấy về ra kín cả bàn trà. Bày xong, hắn nhìn ảnh chụp chung của hai người suốt nửa ngày, biểu cảm dần trở nên nghiêm trọng.
Xong mẹ rồi, lúc chụp, hắn còn chưa để ý âu phục với váy trắng thì sẽ có vấn đề gì, nhưng mà sao lúc in ra, hắn lại cảm thấy giống ảnh cưới thế này!
Nhưng mà cảm giác déjà vu mãnh liệt đến vậy cũng có chỗ tốt, chắc bà Viên Hữu Cầm sẽ vui vẻ lắm đây, thôi nhân cơ hội này nói vụ ra ngoài du lịch nửa tháng luôn đi.
Nhưng nếu nói thẳng thì chắc chắn hắn sẽ phải hứng chịu một đợt lải nhải liên hồi, làm sao có thể tránh đi được đây?
Giang Cần im lặng tự hỏi, song lại không nhịn được mà liếc qua Phùng Nam Thư vẫn đang xem album.
Buổi chiều, cửa nhà hé mở đón chào Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hoành tan làm về nhà. Lúc đổi giày ở ngoài cửa, bọn họ đã để lại hai đôi dấu chân ướt dầm dề.
- Mẹ ơi con lấy album nhà mình về rồi đấy.
- Nhanh thế hả? Đâu đưa mẹ xem nào.
Viên Hữu Cầm vội vàng đi tới phòng khách, hớn hở khi thấy album và các ảnh chụp khác trên bàn trà:
- Bốn người đẹp hơn ba người nhiều.
Giang Cần ho khan một cái:
- Mẹ, con muốn nói chuyện này với mẹ, Phùng Nam Thư muốn đi du lịch nửa tháng ở Bắc Thượng Quảng Thâm đấy, con đã hết sức khuyên bảo là bên ngoài không an toàn rồi mà cậu ấy cứ đòi đi mãi thôi.
- Giải thích, "Bắc Thượng Quảng Thâm" nghĩa là Bắc Kinh - Thượng Hải - Quảng Châu và Thâm Quyến. Đây là "bộ tứ kinh tế" của Trung Quốc. Hết giải thích.
Phùng Nam Thư ngơ ngác nhìn hắn, quá choáng.
- Nam Thư à, sao tự dưng cháu lại muốn ra ngoài du lịch vậy? - Viên Hữu Cầm hoảng hốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Cậu ấy bảo là cậu ấy chán ở nhà mình rồi mẹ ạ.
Phùng Nam Thư trợn tròn mắt:
- Mình không nói vậy!
Giang Cần cười nhếch mép:
- Thật ra là thiên kim tiểu thư nhà giàu muốn ra ngoài chơi thôi, mẹ cũng biết thiên kim nhà giàu lúc nào cũng muốn đi tới trời nam biển bắc một vòng mỗi khi có kỳ nghỉ mà, trong nhà có tiền mà không tiêu thì số tiền đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
- Cháu có đi cùng ai không? - Viên Hữu Cầm hỏi một câu.
Phùng Nam Thư lắc đầu, định thể hiện là mình không biết gì cả nhưng Viên Hữu Cầm lại hiểu thành cô muốn đi du lịch một mình.
- Không có người đi cùng thì làm sao mà được chứ, con gái đi xa một mình không an toàn đâu, hay là đừng đi nữa, cứ ở đây để dì nấu đồ ngon cho ăn mỗi ngày nghen.
- Đúng vậy tiểu phú bà, cậu cứ nghe lời mẹ mình nói đi, ở nhà thoải mái thế cơ mà. Cậu xem, mình ở nhà cả ngày nhưng chẳng làm gì cả, chỉ có một việc chọc tức mẹ thôi, hôm nào cũng ngủ tới mười hai giờ không thèm dậy, tỉnh cái là há mồm đòi ăn, đi về giày vứt lung tung quần áo không giặt, mấu chốt là tối còn thức đêm không thèm ngủ.
Viên Hữu Cầm im lặng một lúc rồi đứng lên:
- Giang Cần, dù sao thì ở nhà anh cũng không làm gì cả, chi bằng dẫn Nam Thư đi chơi một chuyến đi. Đi, mẹ dọn đồ cho anh, trong đêm tiễn anh biến khỏi cái nhà này.
Giang Cần im lặng một lúc, trong lòng có một câu nói không biết có nên nói ra hay không.
Nhưng mà nghĩ lại thì hắn lại cảm thấy thôi, dù sao vừa được ra ngoài vừa đỡ phải nghe mấy lời lải nhải, vẫn nên tạm đừng hỏi vấn đề rốt cuộc ai mới là con ruột, đỡ bị đánh.
Hắn trở lại phòng ngủ cắm USB vào máy tính, chọn mấy bức ảnh rồi gửi vào QQ.
Đêm hôm đó, có rất nhiều người thức trắng không ngủ được, nức nở thẳm hỏi mười tám đời tổ tông của Giang Cần.
Ngày mười ba tháng bảy là một ngày trời nắng, Giang Cần đưa Phùng Nam Thư ra sân bay đi chuyến bay trưa tới thủ đô trước.
Thủ đô giữa mùa hè vô cùng khô nóng, chất lượng không khí cũng khá kém, hít sâu một hơi là có thể dễ dàng cảm nhận được hạt trong không khí. Giang Cần ho khan hai tiếng, bắt một chiếc taxi, cùng Phùng Nam Thư đi về hướng bắc.
Ngụy Lan Lan và Từ Ngọc là hai người tới nơi đầu tiên, lúc này bọn họ đã đặt phòng khách sạn xong và đang chờ đợi ở cửa.
Mà lúc này, Tô Nại cũng đã trên đường đi tới khách sạn, mặt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Tuy rằng lần đi ra ngoài này rất có thể là một chuyến đi công tác trá hình, khiến Tô Nại rất muốn gào lên, nhưng dù sao thì cũng là được đi xa nhà bằng công quỹ, nói không kích động là giả dối.
Một lúc lâu sau, Giang Cần và Phùng Nam Thư mới tới khách sạn hội hợp với Ngụy Lan Lan ở đại sảnh.
- Ông chủ, bà chủ, lâu rồi không gặp!
- Lâu không gặp Lan Lan, nghỉ hè thế nào?
Ngụy Lan Lan trầm ngâm một chút:
- Cũng được, chỉ là ở nhà lâu quá hơi chán thôi. Dù sao thì cũng là mùa hè mà, không có chỗ nào để đi hết nên chỉ có thể ở nhà thôi. May mà phí du lịch là phí chung, chứ không chắc tôi lại bị bố mẹ ghét bỏ rồi.
Giang Cần vui vẻ, thầm nghĩ quả nhiên mẹ nào trên đời này cũng như vậy mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận