Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 270: Bà chủ là cao thủ (2)

Sau mấy ván, Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ đều thua hơn mười tệ, sắc mặt đại biến.
- Thế nào, tiếp tục chứ? - Giang Cần cười méo cả miệng.
Đổng Văn Hào bĩu môi lắc đầu:
- Không chơi nữa, bà chủ là cao thủ, chơi nữa có khi bay luôn cả ví.
Phùng Nam Thư nghiêm túc mở miệng:
- Tôi không biết chơi.
- Không phải người một nhà không đi vào cùng một nhà, miệng không có một câu nào là thật. - Đổng Văn Hào nhỏ giọng bức bách một câu.
Lông mi Phùng Nam Thư khẽ run:
- Thật sự không biết chơi, nhưng tôi biết tính, tôi thi đại học được 671, viết văn chỉ được 12.
Sau một lúc lâu, Đổng Văn Hào rưng rưng móc ví tiền ra, lấy ra mấy tờ tiền lẻ đưa cho Giang Cần, nói cái gì cũng không chơi nữa.
Khá lắm, nếu chơi tiếp, cục diện sẽ biến thành tiền lương ông chủ phát bị bà chủ thắng lại, vòng lặp vô hạn, doanh nghiệp không ngừng phát triển lành mạnh, phát triển mạnh mẽ.
Mẹ kiếp, vợ chồng hai người đang rửa tiền phải không?
Nhìn Đổng Văn Hào kiên trì nghỉ chơi, Lộ Phi Vũ và Mã Ngọc Bảo cũng bỏ tiền ra, phủi mông thu dọn đồ đạc, định trở về ký túc xá ngủ.
Giang Cần ngẩng đầu, phát hiện ngoài cửa sổ đã tối, bóng đêm sau khi vào đông có vẻ rất nồng đậm, gió xuyên qua cửa sổ đều có chút lạnh lẽo, trong không khí có một mùi ẩm ướt, giống như sắp mưa vậy.
Hắn quay đầu lại, Phùng Nam Thư vẫn còn ngồi ngoan ngoãn, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, nhìn không chớp mắt.
- Cảm giác trời sắp mưa, mình đưa cậu về ký túc xá trước.
- Được.
Giang Cần đứng lên, cầm lấy áo khoác trên ghế đi ra ngoài, lại phát hiện tiểu phú bà còn đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn hắn, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
- Đi nào.
Phùng Nam Thư cúi đầu nhìn chân mình:
- Giang Cần, mình không cử động được.
Giang Cần nhướng mày:
- Tê chân sao? Vừa nãy không phải vẫn tốt mà?
- Bàn chân bị phong ấn, phải cảm nhận được sức mạnh truyền từ lòng bàn tay cậu mới giải trừ được.
- ?
Giang Cần hiểu rồi, muốn nắm tay phải không? Tiểu ác ma đáng giận, vừa rồi lúc đánh bài cứ muốn chui vào trong ngực ta thì thôi đi, bây giờ lại dỡ đủ loại mánh khóe.
- Vậy cậu ở lại đây đi, mình đi trước. Nhưng mình nhắc nhở, chờ mình vừa đi, máy tính của Tô Nại sẽ phát ra âm thanh rất đáng sợ.
Lập tức Tô Nại lộ sát cơ, thầm nghĩ cẩu ông chủ cậu có gan thì ở lại đây xem, nếu không phải tôi sợ bà chủ nhìn thấy máu, thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ của cậu!
Mắt thấy Giang Cần rời đi, đôi mắt Phùng Nam Thư hơi rủ xuống một chút, nhưng vẫn đẩy cửa đi theo, giày da nhỏ vang lên một hồi tiếng lạch cạch trong hành lang trống trải.
- Gió lớn như vậy, là Trư Bát Giới tới sao?
Giang Cần vừa ra bên ngoài căn cứ khởi nghiệp, phát hiện trong trường đang có gió lớn, nghe như là yêu tinh náo loạn, tiếng ô ô không ngừng vờn quanh bốn phương tám hướng, thổi những chiếc lá còn chưa kịp rơi xuống lăn lộn mãi không yên.
Tiểu phú bà có chút hoảng hốt, ánh mắt vẫn dán trên người Giang Cần, đi từng bước một.
Giang Cần thoáng bước chậm lại, chờ cô đuổi theo, sau đó kéo cánh tay cô, nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cô.
- Phong ấn giải trừ rồi sao?
- Đã giải trừ.
Phùng Nam Thư bình thản nói hưu nói vượn, một tia sợ hãi duy nhất trong lòng đã biến mất không còn lại gì.
Giang Cần dắt cô đi về ký túc xá nữ, kết quả vừa đi được nửa đường, đã bắt gặp Tào Quảng Vũ và Đinh Tuyết tay trong tay ở trước mặt, bốn người liếc nhau, không khí trở nên vô cùng vi diệu.
- Hêy.
- Hêy cái rắm, cút!
Tào Quảng Vũ vừa phát ra một từ đơn âm tiết, lập tức bị Giang Cần cắt đứt.
Hắn biết tên chó chết lão Tào này muốn nói cái gì, đơn giản là chậc chậc chậc, sao lại nắm tay, là người nào nói yêu đương chó cũng không thèm, sau đó là vẻ mặt đê tiện mỉm cười, giống như là phát hiện ra bí mật động trời.
Giang Cần cảm thấy trong lòng mình thanh bình, tự nhiên không có gì mờ ám, nhưng bộ dạng đê tiện của lão Tào làm cho hắn không chịu nổi.
Cút thì cút!
Tào Quảng Vũ thầm chửi, kéo Đinh Tuyết rời đi.
- Giang Cần.
- Hả?
- Nếu kết cục cuối cùng của người yêu là cả đời không qua lại với nhau, vì sao lại có nhiều người muốn trở thành người yêu như vậy?
Phùng Nam Thư nhìn hướng Tào Quảng Vũ và Đinh Tuyết rời đi, dùng giọng điệu ôn nhu mở miệng hỏi, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu.
- Có lẽ là vì… thèm muốn niềm vui hão huyền đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận