Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1072: Tào thiếu gia học được cách im lặng (2)

Khi Giang Cần trở lại ký túc xá, Nhâm Tự Cường cũng vừa tới. Sau một cái Tết, lão Nhâm rõ ràng mập lên một chút, nhưng cũng có thể coi là hạnh phúc phì nhiêu, dẫu sao có bạn gái, ăn uống tốt hơn cũng là chuyện bình thường.
Tào thiếu gia vẫn không nói chuyện với hắn, nhưng âm thầm có vẻ tự mãn, có cái nhìn kiểu "tao không nói chuyện với mày, xem mày làm sao chọc ghẹo tao".
Giang Cần cũng không ngờ thằng ranh này trong lòng lại có nhiều trò như vậy, vẫn nhiệt tình rủ mọi người đi ăn.
"Sáng mai không có tiết, ăn xong có thể đi net suốt đêm." Lão Nhâm đề xuất.
"Cậu đã có người yêu rồi còn rảnh rỗi đi net suốt đêm à?"
"Chính vì đã lâu không qua đêm ở quán net nên mới nhớ lại cảm giác ấy."
Tào Quảng Vũ quay đầu nhìn: "Ai nói ngày mai không có tiết, thời khoá biểu học kỳ này đã ra chưa?"
Nhâm Tự Cường gật đầu: "Ra rồi, tối qua đã công bố."
"Không thể nào."
Lão Tào quay lại cầm chuột, mở trang web chính thức của trường, định xem thời khoá biểu, nhưng ngay lập tức, y bị một thông báo phát ra ba phút trước thu hút.
Tiếp theo, y bỗng nhiên thấy hơi thở trở nên gấp gáp, tim đập loạn nhịp, da đầu cảm giác tê từ trước ra sau, rồi lại từ sau lên trước.
[Chúc mừng sinh viên trường chúng tôi, Giang Cần, dự án khởi nghiệp của sinh viên đại học - Multi-group, đã hoàn thành vòng gọi vốn đầu tiên với 180 triệu!].
"Lão Giang, đồ chó này, tao phải liều mạng với mày!"
Giang Cần vừa mới bóc một hạt hạnh nhân thưởng thức, nhìn Tào thiếu gia như thể bị sỉ nhục một cách khó hiểu, tự hỏi trong lòng không lẽ mình ăn một hạt hạnh nhân lại có tội lớn đến thế?
Tào thiếu gia cảm thấy vô cùng uất ức, y còn nhớ trước khi lên đại học, ba y từng nhắc nhở sâu xa, đến trường đừng bao giờ tỏ ra mình là con nhà giàu, phải khiêm tốn, gần gũi và xây dựng mối quan hệ tốt với bạn bè và bạn cùng phòng.
Lúc đó, y đã nghĩ mình chắc chắn không bao giờ cố tỏ ra nguy hiểm, chỉ đôi khi để lộ chút giàu có, kín đáo không phô trương.
Nhưng kể từ khi sống chung với Giang Cần, y phát hiện mình chẳng còn chút cảm giác nào của một thiếu gia nhà giàu.
Năm nay, y đưa Đinh Tuyết về nhà, ba y mừng rỡ, thưởng ngay cho y một trăm ngàn. Y dự định tối đó mời khách, nhân tiện khoe mẽ một chút, nhưng giờ lại phát hiện ra, số tiền ấy chẳng thể nào khoe mẽ được.
Nhưng y thực sự là con nhà giàu đấy...
...
Tin tức Multi-group huy động được 180 triệu đã lan truyền khắp trường qua trang web chính thức của trường chỉ sau một buổi chiều, khiến cho mọi người trên phố, từ lớn tới nhỏ, đều bàn tán xôn xao về việc này, kể cả giáo viên cũng không ngoại lệ.
Thực lòng mà nói, sự kiện này thực sự đã tạo nên một sức ảnh hưởng lớn đối với mọi người.
Bởi vì mặc dù ai cũng biết Giang Cần chắc chắn rất giàu, nhưng hắn chưa bao giờ khoe khoang về số tiền mình có, điều này khiến cho những sinh viên đại học vốn dĩ không mấy quan tâm đến tiền bạc, càng không rõ về số tiền khổng lồ mà hắn sở hữu.
Có người đoán có thể là vài triệu, người khác lại tin chắc là phải trên mười triệu, nhưng khi nhắc tới đơn vị trăm triệu, ai nấy đều không khỏi rùng mình.
Đậu má, mơ cũng không dám mơ, sao hắn kiếm được vậy?
Sinh viên nhà ai còn chưa tốt nghiệp đã có 180 triệu, không, ngay cả những sinh viên đã tốt nghiệp cũng không thể khủng khiếp như vậy, trừ khi họ là những người thừa kế gia sản khổng lồ.
Có lẽ đây là một con số mà một gia đình, cộng thêm người thân, thậm chí là hàng xóm đối diện cũng không thể gom góp được.
"180 triệu..."
"Đừng nói tới trăm triệu, nếu tôi có một triệu tám thôi, cả ngày tôi đã đánh trai ghẹo gái rồi."
"Một triệu tám? Ha ha, bán cả người cậu đi cũng không đáng giá số đó đâu."
"Tách ra bán có thể có giá, nhưng hợp chung vào chắc chắn không."
Tin tức này nhanh chóng được truyền đến diễn đàn Zhihu, hàng ngàn người tham gia thảo luận về số tiền 180 triệu này mang lại ý nghĩa gì.
Ngoài ra, còn có một nhóm người chạy đến dưới bài đăng, bắt đầu gọi là "ba", Đổng Văn Hào còn đặc biệt chụp màn hình, gửi vào hộp thư công việc của Giang Cần, khiến hắn không khỏi nổi da gà.
Bao nhiêu "con nuôi", "con kết nghĩa" như vậy, nếu dẫn về cho cậu cả xem, không biết ông ấy có phá sản không?
Hàng xóm trong ký túc xá bên cạnh, Trương Quảng Phát, gần đây cũng quen biết một em khóa dưới, rủ cả nhóm bạn độc thân đi tổ chức liên hoan ký túc xá, đồng thời cũng kéo theo Trang Thần luôn tự hào rằng mình đã có "người ấy".
Một vài người ăn mặc lòe loẹt, tới quán bar mà họ đã hẹn trước, dự định sẽ phô trương vẻ quyến rũ vô biên của mình.
Kết quả, khi họ nói rằng mình là đàn anh năm ba của Học viện Tài chính, mấy cô gái lúc đầu không mấy hứng thú bỗng sáng mắt lên, cuộc trò chuyện nhanh chóng được dẫn dắt về phía Giang Cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận